Quen thuộc hơi thở bên tai mình, thông qua tiếp xúc da thịt, Khương Hải Lân cảm nhận được Đan Nhi cười khẽ. Cô bất đắc dĩ mím môi, cẩn thận sờ đến cánh tay đang ôm eo cô, nhẹ nhàng bấu vào, Đan Nhi liền dùng bàn tay ấm áp che đi ánh mắt cô, "Ngoan ngoãn bưng bít tốt nga, bằng không liền đem em ném xuống." Vì che giấu tiếng tim đập như sấm, Khương Hải Lân chợt ôm lấy nữ vương đại nhân, cố ý giả bộ một bộ hình dáng hung tợn.
Lòng bàn tay phía dưới rõ ràng đến mức khiến Khương Hải Lân khẩn trương không ngừng run rẩy lông mi, dáng dấp đứa bé này, thật sự muốn nhắm hai mắt, ôm mình bồn tắm, Đan Nhi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, ngẹo đầu quan sát một hồi, tự nhiên tách ra một chút bàn tay che trên mặt.
"Giữ lại cho em một kẽ hở."
Đôi tay ôm lấy cô bỗng xiết chặt, trẻ nít không tự chủ liếm liếm môi, cố gắng trấn định, "Không cần."
"Em chắc chắn có thể không? Phía trước là bồn tắm thật sao."
"..." Khương Hải Lân lặng lẽ mở mắt, thật vất vả dựa vào kẽ hở, đem Đan Nhi vững vàng đặt ở trong bồn tắm, chút giọt nước văng lên khiến càng khiến khuôn mặt cô nóng ran. Cô ngồi ở bên bồn tắm, nhìn mái tóc người yêu xõa xuống khiến bả vai trắng nõn như ẩn như hiện, hít một hơi thật sâu, "Trước giúp chị gội đầu được không?" Sửa sang lại tay áo sơ mi đã thấm ướt của mình, Khương Hải Lân làm bộ nghịch ngợm xoa xoa đầu nữ vương đại nhân .
"Ừ." Đan Nhi nghe lời nhắm hai mắt lại, trong thế giới bóng tối, tất cả cảm giác bộc phát rõ ràng, đôi tay ôn nhu của đối phương khẽ lướt qua mái tóc, sau đó cẩn thận bôi dầu gội lên, xoa đến khi đã hoàn toàn nổi bọt phồng lên, liền dùng tay cẩn thận mát xoa da đầu cho cô, "Đau không?" giọng nói đó đối với cô vô cùng quen thuộc, chỉ cần chuyên chú với một chuyện, giọng nói của Khương Hải Lân đặc biệt nhỏ nhẹ, cô cười một tiếng, từ từ mở mắt.
"A? Như vậy sẽ có bọt đi vào." Khương Hải Lân nhíu mày, muốn dùng khăn lông đắp lại, trên thực tế, bị ánh mắt của nữ vương đại nhân nhìn, cô có chút xấu hổ khó tả.
Đan Nhi nhìn người yêu, mặt đối mặt, dù ở góc độ như vậy, Khương Hải Lân vẫn vô cùng xinh đẹp, trên mặt cô bỗng dính một chút bọt màu trắng, khóe miệng nho nhỏ của Khương Hải Lân khẽ mấp máy xin lỗi, còn né tránh ánh mắt, Khương Hải Lân hơi cúi người xuống, cô liền nhìn rõ xương quai xanh của cô ấy, Khương Hải Lân đang mặc áo sơ mi trắng không tự chủ mím môi, so với Khương Hải Lân thành thục của ngày thường, thật sự khác nhau. Ánh mắt Đan Nhi đích lóe lên, lấy tay chống bồn tắm, ngẩng đầu hôn lên đôi môi màu hồng nhạt kia.
"Ưm."
Sợ tay mình dính đầy bọt sẽ dính lên mặt Đan Nhi, Khương Hải Lân chỉ có thể hai tay cứng đờ giữa không trung, để ý người yêu đang cố gắng ngửa mặt lên, cô nháy mắt một cái, vô cùng cưng chiều cúi đầu xuống. Cảm nhận được tư thế này không hề dễ khiến hai đôi môi vừa chạm lại phân ra, Đan Nhi nhìn cằm cô dính một chút bọt, ôn nhu dùng ngón tay đem nó lau đi, nhẹ nhàng sờ đôi môi hồng nhạt của Khương Hải Lân như muốn in dấu vết của mình lên đó, đôi môi Khương Hải Lân bị sờ tới sờ lui nên khi cô nói liền bị ngọng ngịu "Nước sẽ bị lạnh."
BẠN ĐANG ĐỌC
|Daerin| Nữ thần là phải đem về sủng
FanfictionMục tiêu cả đời của Khương Hải Lân chính là sủng, cưng chiều, chăm lo cho nữ thần của mình. Đan Nhi luôn có sự ưu ái cho fandom của mình, nhưng lại có sự thiên vị "đặc biệt" chỉ dành cho một người. • • • Vì rất thích tác phẩm này cũng như mê cúp lé...