Chùa Thanh Lương vẫn luôn mát mẻ như thế.
Trụ trì đứng ngoài cửa chùa chờ đón, tôi ôn hoà nói: "Trụ trì đa lễ rồi. Trước khi thành thân, cô sẽ thường xuyên tới chùa Thanh Lương cầu chúc, trụ trì không cần phải lần nào cũng trịnh trọng thế này đâu. Điều động binh lực trái lại sẽ khiến cô thấy trong lòng bất an."
Trụ trì gật đầu, nói: "Đế cơ nặng lời rồi. Đế cơ thân thể ngàn vàng, lão nạp không dám thất lễ."
Tôi khẽ mỉm cười không nói gì thêm, chỉ nói: "Cô sẽ ở lại chùa Thanh Lương hai ngày để cầu phúc, hết thảy xin trụ trì an bài giùm cho."
Thiền phòng đẹp đẽ và ngăn nắp, tuy đơn giản nhưng cũng trang nhã, không tầm thường. Bên ngoài thiền phòng có một cái hồ, gọi là "hồ Thanh Linh". Cá trong hồ bơi không sâu, bên hồ có hai cây bồ đề cao ngút trời, chim hót véo von, ngày ngày nghe tiếng trống sớm chuông chiều, kể cũng mười phần thanh tịnh, tự tại.
Gặp Trì Dật không phải việc gì khó, trống sớm chuông chiều mỗi ngày hoặc là một ngày ba bữa, đều có thể trông thấy y đi trong một dãy các tăng lữ, điệu bộ yên tâm mà thoải mái.
Trong lòng tôi có một sự hồi hộp và vui vẻ một cách khó hiểu, không biết đến từ đâu. Tôi đột nhiên cảm thấy, Dật là một chữ rất hay, cực kỳ hợp với y.
Nhưng tôi và y lại chẳng nói được với nhau câu nào.
Trong những ngày đó, trời bắt đầu mưa. Mưa rất nhỏ, giữa ngày hè khiến người ta thấy ngột ngạt, tôi liền có chút không vui, làm biếng cả ngày.
Xuyến Châu quạt một cây quạt hương bồ, ngồi bên chân tôi than phiền: "Ngày nào cũng ăn chay, mồm miệng nhạt nhẽo chẳng có cảm giác gì cả." Thấy tôi không nói gì, nàng ta lại tiếp: "Đế cơ không nhớ các món ăn trong cung sao? Món cua ủ cam và vịt rán giòn do Linh công công ở ngự thiện phòng làm là ngon nhất, chẳng phải Đế cơ thích nhất sao?" Nói đoạn lại ra sức quạt, nói: "Ở đây nóng quá, trong cung có khi đã lạnh buốt rồi."
Nàng ta như vô tình như hữu ý khơi dậy sự thèm ăn của tôi, cùng với thời tiết oi bức này. Tôi biết nàng ta muốn thúc giục tôi về cung.
Nhưng tôi suốt hồi lâu không nói năng gì, Xuyến Châu nheo mắt nhìn vẻ mặt tôi, nói: "Từ khi tới chùa Thanh Lương, Đế cơ cứ lúc thì vui, lúc thì không vui, nô tỳ cũng chẳng hiểu tại sao."
Tôi nghịch nghịch hạt châu nhỏ trên hoa tai, bỗng giật mình tỉnh giấc, hỏi: "Cô vẫn luôn như vậy sao?"
Xuyến Châu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói với vẻ âu lo: "Đế cơ chỉ vui vào hai thời điểm thôi." Nàng ta thoáng dừng một chút. "Chỉ vào lúc trống sớm và chuông chiều."
Tôi bỗng đỏ mặt, ngẩn ngơ nhìn làn mưa bụi rơi trên lá bồ đề, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết rồi ư?"
Xuyến Châu cũng ngượng ngùng. "Nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói ra nửa chữ." Nàng ta cười lanh lợi: "Đế cơ có muốn gặp riêng Trì Dật sư phụ không?" Mặt tôi nóng bừng, càng xấu hổ hơn, làm bộ muốn đánh nàng ta, mà Xuyến Châu cũng không tránh, chỉ cười: "Đế cơ chỉ cần nói có hay không là được."
Tôi lắc đầu: "Sao ngươi biết cô muốn gặp y?"
Xuyến Châu có mấy phần đắc ý: "Trước khi xuất gia, Trì Dật sư phụ là Tống công tử - tài tử nổi danh nhất, ai mà không muốn gặp chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/Trans] [Ngoại truyện] Hậu cung Chân Hoàn truyện
Random〚 HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN | NGOẠI TRUYỆN 〛 ❝Có lẽ nếu được trở về quá khứ, chúng ta đều sẽ lựa chọn khác đi, không bước lại trên con đường thuở xưa nữa, như thế thì giờ đây chúng ta đã chẳng rơi vào cảnh ngộ khốn đốn thế này.❞ - Chân Hoàn, "Hậu cu...