"Jeonghan?"
Wonwoo thấy anh ngồi gục xuống, cả người ngẩn ngơ. Hai tay ôm vỗ về bé con nhưng đôi mắt lại vô hồn không rõ điểm nhìn.
"Anh ơi, anh ơi, anh sao thế?"
Wonwoo hốt hoảng tiến tới lay lay Jeonghan. Chỉ thấy Jeonghan từ từ ngước lên, đôi mắt anh đã đỏ ửng, giọng nói run run.
"Wonwoo, anh muốn về Hàn."
"Anh ơi, anh chưa đủ sức đi lại nhiều được đâu, anh mới sinh được hơn 1 tuần thôi đó."
Wonwoo nghĩ có lẽ Jeonghan nhớ nhà rồi. Cậu khẽ vỗ lưng an ủi anh nhưng thấy Jeonghan vẫn cứ rơi nước mắt liên tục.
"Đêm qua anh mơ thấy Seungcheol."
Wonwoo im lặng nghe Jeonghan kể.
"Anh ấy đến tìm anh. Anh ấy tha thứ cho anh."
Jeonghan nói đến đấy lại nức nở khóc.
"Anh phải làm sao bây giờ nhỉ? Anh nhớ Seungcheol, anh muốn về Hàn."
Từng lời kể của Jeonghan khiến Wonwoo đứng hình. Người thông minh như cậu cũng chưa thể load được những gì Jeonghan nói. Kết thúc của giấc mơ là gì? Mà sao lại khiến Jeonghan đau lòng đến thế? Rốt cuộc thì nó như thế nào mà lại khiến Jeonghan nói những lời mâu thuẫn với thực tại như vậy?
Tiếng khóc của Jeonghan càng to càng khiến Wonwoo luống cuống. Cậu chưa biết nên làm gì thì tiếng cửa mở vang lên.
"Anh về rồi."
Tiếng Seungcheol vang lên khiến Jeonghan giật mình mà ngẩng đầu lên.
"Seung...Seungcheol?"
Khi thấy tình trạng không ổn của Jeonghan lúc này, Seungcheol lập tức tiến lại. Hai tay anh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má Jeonghan.
"Em sao thế?"
Câu hỏi không có lời hồi đáp, Jeonghan cứ nhìn Seungcheol chằm chằm mà không mở miệng nổi. Seungcheol đành phải quay sang hỏi Wonwoo.
"Em cũng không biết. Em mới về đã thấy anh ấy như thế rồi. Anh Jeonghan bảo mơ thấy anh, muốn về Hàn."
"Jeonghan muốn về Hàn sao?"
Seungcheol vừa hỏi vừa âu yếm xoa đầu người trước mặt.
"Là mơ đúng không?"
Câu hỏi của Jeonghan khiến hai người ngơ ra. Một câu hỏi bất chợt đầy kỳ lạ.
"Chắc chắn là mơ rồi. Em tỉnh dậy không thấy Seungcheol bên cạnh."
Jeonghan lại nghẹn lên với suy nghĩ của chính mình.
"Em cũng không thấy con gái đâu."
Seungcheol thấy Jeonghan chưa nói hết thì vẫn im lặng nghe em nói.
"Em mơ thấy anh đến tìm em, mơ thấy anh với em quay lại. Nhưng đến cuối đều chỉ là mơ. Đến bây giờ em vẫn chưa thoát ra nổi giấc-"
"Là thật."
Seungcheol thở dài. Hai tay anh bưng khuôn mặt ngơ ngác của Jeonghan lên, búng nhẹ lên trán một cái.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ CheolHan ] - Mistake
FanfictionSeungcheol luôn mong gặp lại Jeonghan sau khi em bỏ đi. Anh sẽ hỏi em của anh về những gì đã làm em buồn và xoa dịu, chữa lành cho những tổn thương mà em tự gánh chịu. Có mpreg, xin chú ý!!!