20

146 17 0
                                    

Con trai mới rời nhà có mấy tuần mà đã kiếm được người để kí sinh rồi sao? Giỏi thật đó, đúng là con trai của mẹ"

Biết bao nhiêu năm trên thương trường thì câu nói của ả ta chẳng đá động gì tới hắn, sợ bé nhỏ ngồi cạnh bị đả kích vẫn là điều hắn quan tâm nhất. Cười giả lả với ả rồi cũng nói lại.

"Đáng khen đúng không? Bé con nhà tôi giỏi hơn những gì cô Rose đây nghĩ, không kiếm người có gia đình mà chen chân vào"

Một câu nói của hắn như tát một gáo nước lạnh vào mặt Rose, gương mặt xinh đẹp kia cũng không còn ý cười nữa. Biết đã chọc giận thành công nên hắn cũng mở lời đề nghị vào việc chính.

"Chúng ta nên bắt đầu cuộc họp nhỉ? Cũng trễ rồi"

"Tôi không nghĩ là ở Wabi lại thiếu phép tắc như vậy, họp với khách hàng mà lại để cho một thằng nhóc chẳng biết tí gì về xây dựng lại còn ngồi đây ăn bánh xơi trà. Giám đốc Boun không phải nên xem lại sao?"

    Cô ả đâu thể để người ta thắng mình như thế, từ lúc bước vào căn phòng kia thì Rose đã tinh ý nhận ra sự khác biệt giữa Boun dành cho cậu rồi, nhưng có phần dịu dàng hơn không giống cái cách ngày xưa hắn đối xử với ả. Cũng đúng, ngày đó hắn chỉ là một cậu nhóc hai mươi tuổi vẫn còn non nớt vẫn chưa bước vào xã hội khốc liệt này. Cô ả nhìn hắn rồi mỉm cười như những kí ức ngày xưa ùa về, nhớ thật đấy.

"Wabi ở đây em ấy là luật, nếu cô không thích có thể ra về hợp đồng này đối với công ty chúng tôi cũng không quan trọng"

"Anh thay đổi nhiều thật đấy Boun Noppanut, không còn là cậu nhóc ngày nào cũng chạy sau em xin lỗi nữa rồi. Lâu quá không gặp anh làm em bất ngờ thật đấy"

     Bỗng nhiên lúc này tay Prem xiết tay hắn chặt hơn, sao cậu lại quên mất giữa hai người này ngày trước là mối quan hệ yêu đương cơ chứ lại còn có con với nhau. Hôm nay gặp lại không phải "tình cũ không rủ cũng tới" chứ, nếu như những gì mà hôm nay hắn dành cho cậu chỉ là nhất thời thì sao? Cũng có thể hắn làm như thế chỉ để dằn mặt Rose là hắn đang sống rất tốt khi không có ả, nhưng thật ra là còn yêu ả ta rất nhiều. Trong đầu cậu xuất hiện hàng trăm câu hỏi khác nhau, cả ngàn cái viễn cảnh trước mắt khi gia đình họ đoàn tụ và hắn vứt bỏ cậu như thế nào, những nỗi đau cũ sẽ quay về, cậu lại sẽ một mình sẽ chẳng còn ai bên cạnh mình hết.

"Paopao em lại đang suy nghĩ ra bao nhiêu chuyện nữa đây?"

     Từ ngày chấm dứt mối quan hệ hắn chưa bao giờ để lời nói của cô ả vào tai, cũng chẳng còn tí tình cảm nào với ả ta cả. Thấy cậu ngồi thất thần như vậy liền biết bộ não nhỏ kia đang hoạt động hết một trăm phần trăm công suất rồi.

"H....hả? Anh nói gì?"

"Anh hỏi là em đã nghĩ ra bao nhiêu chuyện rồi. Đại loại như anh và cô ta quay lại thì em ra sao hay cái cảnh gia đình đoàn tụ gì của em đó, em suy nghĩ tới đâu rồi"

    Cậu mở to mắt nhìn hắn, sao cậu lại quên mất cái con người này có khả năng nhìn thấy suy nghĩ của người khác chứ nhỉ?

"Biết hết còn hỏi, anh hỏi là để chọc quê t...hừm em chứ gì"

    Vẫn còn quen miệng xưng tôi với hắn nhưng cậu nhớ ra kịp người kia vẫn còn đang ở đây, tốt nhất vẫn nên xưng em để ả ta đừng mong có cơ hội quay lại với hắn.

(Bounprem Ver) Con Không Có Mẹ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ