Em sẽ nghĩ anh là kẻ tệ bạc.

304 40 8
                                    

Ha chương này vui, ha luôn

Vòng bán kết cuối cùng cũng đến, không khí trong trường quay tràn ngập sự phấn khích. Ánh đèn sân khấu rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách, tiếng hò reo của khán giả vang lên như một bản giao hưởng đầy sức sống.

Khi âm nhạc vang lên, họ cùng hòa mình vào từng nhịp điệu, từng động tác nhuần nhuyễn, và mọi cảm xúc dường như tan biến trong giây phút ấy. Dương ngẩng cao đầu, tự tin khoe tài năng của mình, còn Kiều cũng không kém phần tỏa sáng. Họ đã tạo nên một màn trình diễn ấn tượng, khuấy động khán giả đến mức không ngừng vỗ tay, reo hò.

Nhưng khi cả hai rời khỏi ánh đèn chói lóa của sân khấu và vào phòng chờ, bầu không khí bỗng chốc chuyển sang khác. Ánh đèn mờ hơn, tiếng ồn xung quanh giảm dần, và sự phấn khích ban nãy dần nhường chỗ cho những suy nghĩ nặng nề.

Dương ngồi xuống ghế, tay gác lên trán, ánh mắt xa xăm như đang tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc trong lòng. Kiều đứng cạnh, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Dương. Sự hạnh phúc trên sân khấu đã nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác ngột ngạt, như có một lớp không khí nặng trĩu bao phủ cả hai.

"Kiu..."
Dương lên tiếng, nhưng giọng anh nhỏ lại, như thể sợ rằng mỗi từ sẽ làm nặng thêm bầu không khí.

"Chúng ta đã làm tt mà, phi không?"

Kiều quay mặt đi, lặng thinh, trong lòng cậu đang dậy sóng những cảm xúc. Dù màn trình diễn vừa rồi thật hoàn hảo, nhưng những hình ảnh về quá khứ, những tin nhắn nặc danh, và những mối nghi ngờ vẫn bủa vây tâm trí cậu.

"Em không biết... Có l."
Kiều đáp, giọng cậu có phần chao đảo.

"Có l mi th ch là b ni. Em cm thy mình như đang đeo mt n, không th sng tht vi bn thân mình."

Dương nhìn Kiều, lòng anh tràn đầy lo lắng. Anh hiểu rằng mọi thứ vẫn chưa thực sự kết thúc. Mặc dù họ đã vượt qua một chặng đường khó khăn, nhưng những mảng tối của quá khứ vẫn đang rình rập, có thể gây tổn thương bất cứ lúc nào.

"Kiu, anh không mun em cm thy như vy. Anh mun em biết rng, dù có chuyn gì xy ra, anh vn đây vì em."
Dương nói, nắm chặt tay Kiều, nhưng Kiều lại rút tay về.

"Nhưng anh vn giu em, Dương. Em không th nào c mãi gi v rng mi th đu n."
Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng cảm thấy nặng trĩu.

Thời gian trôi qua, và âm thanh của sự phấn khích từ sân khấu đã trở thành những hồi ức xa xăm. Kiều và Dương cần phải tìm ra cách để vượt qua những bóng tối này, nếu không, cả hai sẽ mãi mãi sống trong nỗi buồn.

Bé ơiiii - Anh thích em. [ Dương - Kiều ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ