"Không lo lắng cho em,còn ai có thể bảo vệ được em ngoài anh chứ?"
----
Viết ngược nhiều đớn quá,ngọt vài bữa để chữa lành đã =]]
====
"Em muốn đi hiến máu"
"Không được đâu Wangho,em bị bệnh thiếu máu mà"
"Dạo này em cảm thấy khỏe hơn rồi,không còn hay bị chóng mặt đau đầu nữa.Thế nên làm ơn cho em đi mà...Sang Hyeokie~"
"Được rồi được rồi,anh sẽ để em đi"
"Yêu anh nhất"
"Nhớ sau khi xong phải báo cho anh một câu nghe chưa?"
"Em nhớ rồi mà,anh cứ nhắc mãi,em có còn là con nít nữa đâu"
"Wangho lúc nào cũng là con nít trong mắt anh cả"
"Tối nay anh rửa bát nhé,con nít không có biết làm mấy việc này đâu"
Cậu hí hửng bước ra khỏi phòng khách,để lại anh với bãi chiến trường không thể dọn một mình.
"Wangho!Em lừa anh!"
"Ai bảo anh kêu em là con nít cơ »
« Thôi em mau đi nghỉ đi,mai còn đi hiến máu nữa »
« Vâng anh »
Nhìn khu bếp chật ních bát đũa cần rửa,anh cũng đến là trầm cảm luôn.Chắc là phải 1 tiếng mới xong hết chỗ này quá
Nhưng anh không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cậu trong buổi hiến máu ngày mai,nên ngay lập tức nhiệm vụ cao cả này được giao cho đứa cháu của y – Gumayusi
« Chú không bảo vệ được vợ hay sao mà kêu cháu đi làm vệ sĩ vậy ? »
« Nhóc im ngay,ngày mai chú có việc bận,không có thời gian theo dõi được,mà nhóc thì lúc nào chả rảnh,thế nên chỉ có nhóc mới giúp được chú thôi »
« Thù lao chú ơi,đừng nghĩ cháu làm không công nhé »
« Cái thằng này...1 chầu Haidilao được chưa ? »
« Vi thần tuân lệnh »
Phải thế này thì anh mới yên tâm để đậu nhỏ nhà mình đi hiến máu được.
Sáng hôm sau,cậu dậy từ sớm chuẩn bị đồ đạc cũng như một số giấy tờ cần thiết để đi đến địa điểm hiến máu,anh thì lúc nào cũng chu đáo như thế,luôn quan tâm và chăm sóc cậu theo cách của riêng mình.Cũng nhờ thế mà cậu có thêm niềm tin vào kết quả của ngày hôm nay.Chắc chắn sẽ rất tốt
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fakenut] Chưa ngừng yêu em
FanfictionEm không thể quên đi thứ mình từng rất nhớ, Cũng chẳng đành từ bỏ người mình từng rất thương...