32.

142 18 4
                                    

Vừa mở cửa phòng studio ra Jisung liền thấy Changbin và anh Chan chờ sẵn ở bên trong.

"Bà mẹ cái lũ điên, mém chút nó đẩy Jisung té cầu thang rồi cũng may mà có bọn mình đi cùng."Felix đứng ở phía sau lưng Jisung làu bàu chửi đổng lên:"có khùng cũng khùng vừa thôi, chuyện liên quan tới bọn nó chắc."

"Thôi, hyung bớt giận đi."Jeongin đẩy nhẹ Jisung vào trong khi thấy em cứ đứng chần chừ mãi mà không dám đi vào:"Anh Chan, Changbin hyung, tụi em hoàn thành nhiệm vụ rồi nha, giờ tụi em về làm. Hai người phải bảo vệ Jisung nhà em đó."Jeongin nói xong liền kéo tay Felix đi mất, để cho Jisung đứng yên như pho tượng ở trước cửa.

Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của em, Changbin liền hiểu ngay nhóc đang cảm thấy có lỗi với hắn và anh Chan đây mà.

Đứng lên tiến đến gần Jisung, Changbin trước tiên đóng cửa phòng studio lại, sau đó là nắm lấy tay Jisung kéo đến chỗ ghế sofa nói:"em ngồi xuống đi rồi mình nói chuyện, đừng lo lắng. Bọn anh đều biết chuyện đó không phải do em làm."

"T-thật ư? Hai người tin em à."Jisung nghe đến đây mới chịu ngồi xuống hỏi Bang Chan và Changbin.

"Tin chứ, Jisung nhà chúng ta gan nhỏ như vậy. Làm sao có thể đi tuồn thông tin ra cho bên XR được, phải không anh Chan."

"Ừ, với cả anh làm việc chung với em hơn cả năm nay. Anh đều quan sát và hiểu rõ tính của em như thế nào. Việc này để anh và Changbin giải quyết, em không làm nên không cần phải sợ hãi."Bang Chan cười nhẹ xoa đầu Jisung đáp:"chúng ta sẽ trả lại sự trong sạch cho em, khiến Jisung phải sợ cả đêm rồi."

"Nhưng làm như thế lỡ đâu cấp trên lại đuổi việc luôn cả hai anh thì sao ạ, Changbin hyung khó lắm mới xin được việc trở lại mà."Jisung rầu rĩ nói.

Nghe Jisung nói xong cả hai liền nhìn nhau rồi phá lên cười lớn.

"Thay vì em lo lắng cái chuyện đó thì em nên lo chuyện khác đi Jisung."Changbin nháy mắt.

Bộ bị đuổi việc vui lắm hay sao mà hai người này cười như được mùa vậy?

Jisung ngơ ngác nhìn Changbin hỏi:"chuyện gì ạ."

"Cho anh một câu trả lời."

"Câu trả lời gì cơ."

Changbin thấp giọng cười, hắn cúi người xuống thì thầm vào bên tai em:"câu trả lời em có thích anh hay không."

"A-anh..."

Tới nước này rồi mà Changbin vẫn còn đùa cho được.

"Em suy nghĩ đi, một lát nữa anh và anh Chan sẽ đi xử lí việc này. Em có thời gian từ đây đến khi anh quay trở lại, đừng có nghĩ tới việc chạy trốn, em mà trốn là anh tìm tới tận nhà của em đó."Changbin nhướng mày hù doạ:"với cả, đuổi việc ấy hả? Khắp cả cái công ty này chỉ có một mình anh Chan mới có quyền đuổi anh thôi, mà còn muốn đuổi được anh Chan thì cũng phải xem cái gan bọn họ tới đâu đã."

"Ái chà chà, Changbin hôm nay được quá nhờ. Không uổng là đệ của anh mày."

"Gì, ai đệ ông. Đệ ông có mà ế móc mỏ ra đó."

[SKZ] CrushNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ