108

260 40 0
                                    

Tác giả: Đào Lý Sanh Ca

Dịch: Mặc Thủy

Chương 108

"Này, em gì đó, khóa sân thể dục đây!" Người quản lý cầm đèn pin đi tới, nhìn thấy một nam sinh cao lớn mặc áo ba lỗ đen mặt đỏ bừng, nắm tay người đàn ông bên cạnh, không nói một lời mà cắm đầu chạy về phía cửa sân thể dục.

Chạy ra khỏi sân thể dục rồi, Quý Liên Hoắc thả chậm lại, mím môi thật chặt, toàn thân nóng rực, một tay nắm chặt áo mình, một tay nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, khóe miệng cứ mãi cong lên, quay đầu nhìn người đàn ông nét mặt bình thản bên cạnh, mặt lại không khỏi nóng lên. Quý Liên Hoắc liếm môi, vô thức hồi tưởng, càng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khóe môi càng không nhịn được cong lên.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ, như đang tự nói với chính mình. "Ngọt quá."

"Cái gì ngọt?" Vương Chiêu Mưu bình thản nói, tay đang bị Quý Liên Hoắc nắm lấy, anh cúi nhìn xuống điều chỉnh lại tư thế rồi nắm lấy tay Quý Liên Hoắc.

"Cái gì cũng ngọt." Quý Liên Hoắc nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt, lại vô thức liếm môi dưới.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, dắt Quý Liên Hoắc ra khỏi cổng trường, lên xe. Tài xế đã đợi rất lâu, khi thấy hai người lên xe, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Trời đã tối, xe chạy êm trên đường. Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế sau, từng chút một nhích người lại gần Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe, cảm nhận những chuyển động nhỏ bên cạnh mình. Quý Liên Hoắc vừa mới vận động mạnh, thân thể nóng như lò lửa, anh cảm thấy nhiệt độ bên cạnh mình dần tăng lên, cùng với đó là mùi trên cơ thể của Quý Liên Hoắc. Nó hơi khác so với mùi bị mặt trời hâm nóng khi cậu học lái xe trước đây, trải nghiệm lần này giống như mở một chai rượu rum chanh đá dưới ánh trăng, mùi thơm của mía và mật ong trong rượu lan tỏa, hòa quyện với vị tươi mát và hơi chát của chanh, đậm đà thơm ngon đến bất ngờ.

Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ghế trước với vẻ mặt bình thường, từ từ di chuyển ngón tay lại gần người bên cạnh, nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay lên mu bàn tay của Vương Chiêu Mưu.

Cảm giác hơi ngứa một chút, Vương Chiêu Mưu lặng lẽ đưa tay lên nắm chặt bốn ngón tay của Quý Liên Hoắc.

Mắt vẫn nhìn tài xế đằng trước, Quý Liên Hoắc kìm nén niềm vui, nhoẻn miệng cười.

Nhìn qua gương chiếu hậu, tài xế thấy Quý Liên Hoắc cười mà không rõ lý do, hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế, đưa tay tắt đèn chiếu sáng trong xe đi. Người bên cạnh anh lập tức ghé sát gần hơn, tiếng hít thở gần như vang ngay bên tai. Từ cửa sổ xe, ánh đèn neon đầy màu sắc của cảnh đêm Tô Thành rọi vào trong. Quý Liên Hoắc điều chỉnh lại tư thế, quay mặt về phía người bên cạnh, một tay ấn vào cửa sổ xe, cúi đầu tiếp tục việc vừa rồi còn dang dở. Vương Chiêu Mưu gần như bị Quý Liên Hoắc vây chặt vào một chỗ, ngửa đầu ra sau bình thản đáp lại nụ hôn nồng cháy của cậu.

[2024-DỊCH XONG] SẾP VƯƠNG KHÔNG MUỐN HẸONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ