Chương 221

2.3K 102 0
                                    

Sư Thanh Y vừa nghe thấy, không hề do dự nói :" Đi mau."

Ba người bước chân vội vã, nhanh chóng quay lại đại điện.

Vừa đi Sư Thanh Y vừa nói: "Thiên Thiên có ở nơi đó quan sát quá trình không? Thủ hạ của ngươi đang ở đâu?"

" Đều đang ở đó." Vũ Lâm Hanh trả lời: "Chỉ có ta ra ngoài tìm các ngươi."

Vẻ mặt Sư Thanh Y ngưng trọng, thấp giọng nói :" Ân, có người của chúng ta ở đó là tốt rồi."

Lời này nàng nói xong có chút phức tạp, nàng dùng chính là "người của chúng ta", nói cách khác, cho dù nàng là người nhà họ Sư nhưng trong nội tâm của nàng tựa hồ cũng không tự xếp mình vào cùng một chỗ.

Thú vị hơn chính là bản thân nàng cũng không ý thức được điểm đó.

" Ngươi đang lo lắng cái gì?" Vũ Lâm Hanh nghe được chút ẩn ý.

Sư Thanh Y nhíu mày: "Ngươi nói tiểu di cùng tỷ tỷ ta biểu tình kỳ lạ, ta lo lắng nếu bọn họ mở quan tài thu thập được tin tức rồi chỉ sợ cũng sẽ lập tức đóng nắp quan lại. Nếu như chúng ta không ai ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, đến lúc đó sợ rằng sẽ rất phiền phức."

" Các ngươi không phải người một nhà sao, thế nào lại phải làm việc như gián điệp vậy."

Ngữ khí của Sư Thanh Y có chút cảm thán :"Bọn ta quả thật là người một nhà. Nhưng các nàng có rất nhiều chuyện gạt ta, không muốn ta biết, nếu như ta muốn nắm được manh mối, nhất định phải 'linh hoạt" đúng lúc một chút."

Lạc Thần nghe nói như thế, biểu tình không có gì biến hóa.

Bởi vì Sư Thanh Y, Lạc Thần tuy rằng khôi phục một ít nhưng so với trạng thái bình thướng trước đây vẫn kém rất nhiều, hơn nữa lại đi quá nhanh, bước chân rõ ràng có chút phù phiếm hư ảo, giống như phiến lá bị gió thổi rơi.

Sư Thanh Y thoáng nhìn qua, bước tiến chậm lại.

Nàng nghiêng khuôn mặt đi, lại liếc mắt nhìn Lạc Thần.

Một nhóm người đi chung với nhau sẽ có tính tập thể, lúc một người bắt đầu đi chậm lại, đội ngũ kỳ thực cũng sẽ dần dần thả chậm tiết tấu, đây là một loại biểu hiện không nhận thức được.

Có Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh, Sư Thanh Y sẽ không biểu hiện quá rõ, rất bất tiện. Nàng biết Lạc Thần hiện tại ở vào thời kỳ bất thường, đi nhanh sợ rằng lao lực, mặc dù phía trước có việc rất quan trọng đang chờ nhưng Sư Thanh Y vẫn bất động thanh sắc thả chậm cước bộ.

Hơn nữa lúc đi qua một phiến đá, nàng còn vươn tay đỡ lấy Lạc Thần.

Dù sao cũng không có việc gì quan trọng hơn nữ nhân bên cạnh.

Lạc Thần cũng nhìn về phía Sư Thanh Y, ánh mắt hai người chạm nhau.

Không nói gì, cũng không cần nói.

Lúc đến cửa đại điện, Lạc Thần sớm đã ra hiệu để Nguyệt Đồng nằm sấp đừng nhúc nhích, Vũ Lâm Hanh lui ở bên phải các nàng, khuôn mặt xoay đi, nơm nớp lo sợ không dám nhìn, lúc này mới có thể tránh được một kiếp.

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Hiện Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ