Chương 179: Hẹn ước dưới tuyết (thượng)

2.7K 117 5
                                    

Sư Thanh Y: "......"

Nàng nói dối bị bắt quả tang, nghẹn đến nói không ra lời, thật ra được đôi môi lạnh lẽo mềm mại của Lạc Thần chặn lại, căn bản cũng không thể nói được gì.

Không thể nói chuyện, vì vậy cũng chỉ có thể "ngô ngô ân ân" Đang trong cổ họng trầm thấp mà hừ hai tiếng.

Gương mặt Sư Thanh Y vốn dĩ bị gió đông thổi có chút tái nhợt, hiện tại đỏ bừng, nàng nâng tay lên bắt được chiếc khăn nàng vừa choàng cho Lạc Thần.

Hai người cứ như vậy ngồi trong tuyết hôn môi, một đầu gối của Sư Thanh Y thậm chí còn quỳ trên tuyết, tư thái có chút không được tự nhiên, nhất là nàng vẫn không an phận, giống như một kẻ trộm, ánh mắt một hồi liếc nhìn hàng mi dài của Lạc Thần, một hồi khẩn trương nhìn xung quanh.

Đầu gối quỳ trên mặt tuyết băng lãnh, trên mặt lại nóng lợi hại, cánh môi cảm thụ được ôn nhu của Lạc Thần, trong lòng trái lại thình thịch nhảy động, rất sợ sẽ có người nửa đêm đi qua nhìn thấy.

Giống như băng hỏa hỏa hai thái cực, kích thích lại hồi hộp.

Lạc Thần đã nhận ra, nàng khẽ nghiêng đầu, hơi lui người lại, cười như không cười nhìn Sư Thanh Y.

Không phòng bị mà đôi môi mềm mại kia đột ngột tách ra, Sư Thanh Y có chút mất mát, ngón tay cũng từ khăn quàng cổ của Lạc Thần trượt xuống: "Ân?"

" Không chuyên tâm, ngươi thoạt nhìn không tốt lắm." Ngón trỏ của Lạc Thần trên môi Sư Thanh Y vuốt ve, thấp giọng nói.

Ngụ ý chính là nói nàng không muốn hôn.

Sư Thanh Y trong lòng buồn bực, có vài phần bất mãn mà qua lại nhìn vài lần, thấy không có người, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Ta không phải đang giúp ngươi trông chừng sao? Nếu như bị những người khác trong tiểu khu nhìn thấy thì biết làm thế nào, ngươi......mặt mũi của ngươi đến lúc đó phải đặt ở đâu?"

"Mặt mũi của ta." Lạc Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng: "Hay là mặt mũi của ngươi?"

Sư Thanh Y: "......."

Lạc Thần vô cùng đứng đắn phân tích: "Từ góc độ này mà nói, ta xoay lưng lại, mặt ngươi hướng ra, rốt cục là mặt mũi của ai không có chỗ đặt?"

Sư Thanh Y trong lòng thầm nghĩ nàng thật giảo hoạt, thấp giọng khái một tiếng, gương mặt vẫn như cũ phiếm lên hồng nhuận, giọng nói trái lại nghiêm túc :"Đừng tưởng rằng ngươi xoay lưng lại người khác sẽ không nhận ra bóng lưng của ngươi. Ngươi bình thường đi xuống lầu phụ cận mua bánh bao, buổi sáng nhiều người ra vào như vậy, người của tiểu khu đã sớm biết ngươi."

"Biết rất rõ." Sư Thanh Y cuối cùng ngữ khí tăng nặng, cường điệu lên.

"Thật không?" Lạc Thần nhướng mày :"Vậy từ ngày mai trở đi, ta không đi mua bánh bao nữa."

"Ngươi không mua bánh bao, vậy ta ăn cái gì đây." Sư Thanh Y hừ một tiếng, kỳ thực đã sớm kéo căng không được, cũng không nghĩ tiếp tục đùa giỡn như vây, liền duỗi tay kéo kéo tay áo Lạc Thần, lẩm bẩm nói: "Ai bảo ngươi đột nhiên dán đến, may mà không ai nhìn thấy, nếu như thực sự bị người khác...."

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Hiện Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ