Đến sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, nhìn lên cậu, thấy cậu đang nằm trên gối cao và nhìn anh, tay nắm hờ tay anh. Anh vội buông tay cậu ra, sau đó là nói cà lắp:"Em...tỉnh từ...bao giờ..."
Cậu cười cười:"Em tỉnh từ hôm qua. Mà bác sĩ có bảo em làm sao không?"
Anh lắc đầu, cậu cười mỉm nói:"Bây giờ, em muốn về Hồ Nam quá. Không biết chị Sarah quản lý thế nào rồi!"Vừa dứt lời, điện thoại của cậu reo lên. Anh bước đến cạnh tủ, lấy điện thoại cho cậu nói:"Là chị Sarah!"
Cậu cầm điện thoại, mỉm cười ý cảm ơn, sau đó ấn nút call:"Way, chị gọi em có chuyện gì vậy?"
"Thiên Tỉ, em đang ở đâu vậy, mau về nhanh lên, có chuyện lớn rồi!"
Cậu ngồi thẳng lưng dậy, cái đau lại ào tới:"Chị, có việc gì, chị mau giải thích!"
"Chúng ta...chúng ta đang bị băng khác đánh chiếm! Đáng lẽ ra chhij phải thông báo sớm hơn vì chị nghĩ có thể ngăn được. Nhưng đến hôm nay, bọn chúng đã đánh gần hế rồi. Chỉ có chị và Tiểu Hoàng trốn dược ra ngoài, còn một số nữa vẫn đang cố chống cự. Em ở đâu? Mau về nhanh đi!"
Cậu gật đầu, sau đó dập máy. Vội vàng gắng gượng đứng dậy, anh kéo cậu ngồi xuống hỏi:"Em có việc gì, bảo anh anh giúp!"
Cậu lắc đầu:"Chuyện này gấp lắm, em cần về nước bây giờ!"
Anh tiếp tục giữ cậu lại, sau đó chấn an:"Thiên Tỉ, em cứ noi cho anh đi, anh sẽ giúp em. Có việc gì nào?"
Cậu bắt đầu ngồi im nìn anh, sau đó thở dài một hơi rồi nói:"Căn cứ của em đang bị một băng khác đánh. Bây giờ em cần về giải quyết gấp!"
Anh cười cười, sau đó nói:"Anh sẽ bảo Lưu Chí Hoành, bạn anh đem người san giải quyết giúp anh. cần thiết thì đánh lại luon. Em đang chưa khỏe, không cần phải mất công đi đâu xa!"
"Liệu có được không?"
Anh gật đầu:"Tin anh đi. Vì em, anh có thể làm tất cả!".au đó, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.
'Vì em, anh có thể làm tất cả'. Cái câu này cứ văng vẳng trong đầu cậu, anói y như nói với tình nhân ý. Cậu không cần anh phải nói thế đâu nha. Nhỡ anh thích cậu thì sao. Eo ôi, đừng hòng nha, cậu 'men' chuẩn đấy(Làm thụ ẻm ơi).
Một lúc sau, anh bước vào, nói:"Được rồi, họ đang sang đến nơi. Chỉ trong vòng 1 tiếng nữa là mọi việc được giải quyết, em yên tâm!"
Cậu nhìn anh, mặt vô thức đỏ lên. Anh nhìn mặt cậu bỗn dưng dỏ, lo lắng:"Tại sao mặt em đỏ lên vậy? Có sao không, hay là, em bị ốm?"
Cậu suy tay, lắc cái đầu nhỏ. Sau đó, nằm xuống chùm chăn kín đầu. Anh cười vì hành động dễ thương của cậu.
Hơn 1 tiếng sau, điện thoại cậu lai reo lên. Cậu với lấy điện thoại đầu giường, là chị Sarah, nghe:"Chị à, ở đó sao rồi?"
"Em à, mọi việc được giải quyết hết rồi. Vừa rồi, có người ở bang khác đến cứu giúp, họ đúng là ân nhân!"
Cậu cười, sau đó nói:"Ổn rồi thì chị tiếp tục công việc đi, tầm 2 ngày nữa em trở lại!"
Sau đó cậu cúp máy. Anh nói:"Em còn chưa khỏe mà, tại sao đã muốn về sớm làm chi?"
![](https://img.wattpad.com/cover/55804196-288-k489253.jpg)