Chap 22

3.1K 174 13
                                    


 Sáng nay, Thạch Tuệ vội vã đi trên đường đến gặp một người. Cô ta gần như muốn chạy đến nơi. Đến 1 quán cà phê, Thạch Tuệ bước vào. Một cánh tay ở dưới bàn khuất giơ lên, Thạch Tuệ mau chóng bước xuống, cô gái kia chỉ tay vào ghế. Thạch Tuệ ngồi xuống. Cô gái kia nói:

-Vào vấn đề luôn chứ!

Thạch Tuệ gật đầu:

-Lâm Minh Nguyệt, chị nói đi. Em sẽ cùng chị hợp tác!

Sau đó Minh Nguyệt cùng Thạch Tuệ bàn chuyện gì đó, có vẻ rất mờ ám. Gần 1 tiếng sau, Thạch Tuệ đứng dậy, đưa tay ra, nói:

-Cảm ơn chị, mong rằng chúng ta sẽ phối hợp ăn ý!

Minh Nguyệt cũng dứng dậy:

-Được thôi! Vì tương lai của chúng ta!

2 cô nàng đứng bắt tay. Thạch Tuệ nhìn Minh Nguyệt:

-Giờ em có việc, phải đi trước! Cảm ơn chị!

Minh Nguyệt gợi cảm cười, nói:

-Được, chào em!

Sau đó, Thạch Tuệ bước đi trước. Vừa ra khỏi cửa, Minh Nguyệt vụt tắt nụ cười, cô ta lấy điện thoại ra, sau đó nói:

-Sau khi xong việc, mọi chuyện đổ hết lên đầu con bé Tăng Thạch Tuệ cho tôi!

Cô ta nói xong, tắt máy, đứng dậy, ung dung bước ra khỏi cửa.

**********Về phía 2 bạn troẻ**********

Thiên Tỉ tỉnh dậy thì đã không thấy hơi ấm của Vương Tuấn Khải đâu cả, cậu đứng dậy, vào VSCN rồi xuống nhà. Hỏi một cô hầu:

-Tuấn Khải đâu rồi?

Cô hầu cung kính:

-Thưa phu nhân, thiếu gia đang ở ngoài vườn ạ!

Thiên Tỉ cảm ơn rồi nhắn:

-Lần sau đừng gọi tôi là phu nhân! Tôi là con trai mà!

-Vâng, thưa phu nhân!-Cô hầu đáp

Thiên Tỉ thở dài rồi đi ra vườn. Đập vào mắt cậu là một cảnh tượng không thể tin nổi, Vương Tuấn Khải trong trang phục làm vườn, trên đầu đội mũ, tay đeo găng tay, tay phải cầm cái cào đất, tay còn lại cầm hạt giống gieo chúng vào ô. Từng gioitj mồ hôi rơi trên khuôn mặt anh tuấn của anh. Đây là lần đầu tiên cậu thấy ah như vậy. Thiên Tỉ bước đến chỗ Tuấn Khải, nói:

-Anh, đứng dậy đi! Em nhìn anh có vẻ mệt rồi!

Tuấn Khải quay ra, nhìn cậu, sau đó đứng dậy, mỉm cười. Anh lột găng tay ra, vuốt má cậu nói:

-Em đang mang thai, tại sao còn ra đây làm gì? Nhỡ có mệnh hệ gì thì sao?

Thiên Tỉ lắc đầu:

-Ở một chỗ chán lắm! Hay anh cho em làm với anh đi!

Tuấn Khải nói:

-Liệu có làm được không?

Thiên Tỉ hếch mũi:

-Anh nghĩ em là ai? Vợ anh mà anh còn chê à?

Nghe được từ 'vợ' từ miệng cậu nói ra, lòng anh ấm áp lên bao nhiêu. Tuấn Khải gật đầu:

[Khải Thiên] Sát thủ, mãi mãi yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ