Chap 7:

993 59 1
                                    

Ngày hôm sau ở công ty xuất hiện cảnh tượng vô cùng kỳ quái, khiến cho các nhân viên cùng anh em Thiên Vũ nghĩ rằng mình còn chưa tỉnh ngủ. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lại có thể — tách nhau ra học lời thoại!

Nhị Văn đi vào liền thấy kinh hãi! Hai người này, ngày hè nóng nực cho dù chẳng có ai tranh đoạt ghế xô-pha với bọn họ, cũng phải lấy lý do quá lạnh cần sưởi ấm mà chen chen chúc chúc ngồi cùng một chỗ, hận không thể ngồi lên người đối phương, lại có thể tách ra ngồi riêng!!!!!

Hai người này mỗi lần học lời thoại cũng phải dùng hài kịch bi tình Quỳnh Dao vân vân vũ vũ tạo cảm giác mà làm trò, đến cuối cùng lúc bắt đầu diễn lại ngẫu hứng phát huy không có gì ngăn cản được, có thể cứ như vậy diễn hai người cả nửa giờ cũng không bị NG, ngay cả lời thoại cũng không bị trùng lặp, lại có thể phần mình mình tự đọc !!!!!

Hai người này mỗi ngày không trêu chọc lẫn nhau vài câu, liếc mắt đưa tình nhìn nhau cười tươi như hoa ân ân ái ái, kích động mấy chị gái nhân viên đã hơi nhiều tuổi nhưng vẫn còn độc thân cảm thấy cuộc đời mình đều không hoàn chỉnh, lại có thể không ai để ý ai !!!!!

Từ trên tổng hợp lại, Nhị Văn quyết định lát nữa phải đi ngủ một lúc lấy lại cảm giác, tận mắt nhìn thấy tình trạng không bình thường này thật sự đáng sợ a, mẹ ơi QAQ!!!

Người ngoài nhìn vào thấy Vương Nguyên ngồi bên trái trên ghế xô-pha, cái đầu chôn trong mấy tờ kịch bản, dường như là thật sự chăm chỉ học lời thoại, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng đọc nhẩm vài câu, mà Vương Tuấn Khải ngồi ở bên phải đọc kịch bản hơi ngẩng đầu suy nghĩ gì đó, hình như đang tìm cảm giác.

Không sai! Chính hình như! Hình như! Hình như! Người khác nhìn vậy, nghĩ bọn họ vừa đến công ty liền tập trung đọc kịch bản, mặc dù không khí có hơi là lạ, nhưng cũng đều là vì bọn họ đang thật sự nghiêm túc, thì cảm thấy xúc động, nhưng trên thực tế không có đơn giản như vậy a, không đơn giản như vậy.

Vương Nguyên không chút nào cảm thấy không khí quỷ dị vây quanh bên mình, vẫn như cũ đắm chìm trong oán niệm của chính mình, xung quanh khí trường tản ra đều là "Tôi rất phiền muộn".

Nhớ tới hình ảnh chạy trối chết của mình tối qua, cậu cảm thấy quả thực vô cùng mất thể diện, cái thể diện kia hẳn là đã bị quăng tới tít nhà bà ngoại rồi! Bị hôn một cái chính mình không có nhảy dựng lên tức giận coi như bỏ qua đi, lại còn xấu hổ đến mức chạy một mạch về nhà, việc không có khí phách như vậy nhất định không phải mình làm, đúng vậy, nhất định không phải.

Giống như trước không có cảm giác thấy không khí quỷ dị, Vương Tuấn Khải đang cầm kịch bản học lời thoại, ngẩng đầu liền thấy đứa trẻ ngồi bên kia ghế xô-pha đang lẩm bẩm làu bàu nói cái gì đó, hình như đang tìm cảm giác diễn, nhưng dựa vào việc Vương Tuấn Khải hiểu quá rõ Vương Nguyên, chắc chắn đứa trẻ kia lại đang suy nghĩ đâu đâu rồi.

Quay đầu nhìn một vòng, xác định không có ai chú ý tới bọn họ, Vương Tuấn Khải lén vươn người qua, không tiến quá gần, chỉ nghe thấy miệng đứa trẻ kia liên tục lẩm bẩm: "Mình mới không có xấu hổ, mình mới không có xấu hổ, mình mới không có xấu hổ, chạy về nhà chỉ là sợ mẹ lo lắng thôi, mình chính là một đứa bé ngoan..."

[TRANSFIC Khải Nguyên - Thiên Hoành ] Muốn cưng chiều người [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ