Lạnh đông...
Bước chân anh in hằn những dấu vết đơn độc trên những miền tuyết trắng.
Lặng lẽ... mình anh chơi vơi nơi đỉnh núi cao vời vợi...
Danh vọng...
Quyền lực...
Sức mạnh...
Có nghĩa lý gì khi con đường phía trước là vực thẳm?
Có nghĩa lý gì khi tương lai chỉ còn là những chuỗi ngày lang thang, trống vắng, mịt mờ không thấy lối như mây mù bao quanh đỉnh núi?
Có nghĩa lý gì khi từ đây hình bóng cô đã tan khỏi cuộc đời anh như bọt bóng biển chạm vào bờ cát?
**********"Ne, Sessshoumaru-sama! Nếu một ngày nào đó Rin chết đi, ngài sẽ không quên Rin chứ?"
Nguệch ngoạc ngón tay lên nấm mộ vô danh, em đã hỏi ta. Dù khi ấy khuôn mặt em bị những làn tóc mây che khuất, nhưng ta biết em đã... cười. Một nụ cười... ám ảnh.
Câu hỏi đó của em như một mũi tên đâm thẳng vào tim ta. Ngoáy sâu, luồn lách vào từng ngóc ngách, tàn nhẫn đào xới những lo lắng, những e sợ, những... hèn nhát ta đã cố vùi chôn."Ngu ngốc!"
Ta còn nhớ, nhớ rất rõ ta đã đáp lời em như thế.
Nhưng Rin,
Không phải em ngốc, mà là... ta ngốc.
Ta đã quá ngốc khi cố trốn chạy sự thật.
Sự thật rằng một ngày nào đó... khuôn mặt em... mái tóc em... mùi hương em... hình bóng em... vĩnh viễn chỉ còn có thể tìm thấy trong những cơn mơ, trong những miền ký ức mãi mãi không thể xóa nhòa...
********"Ne, Sesshoumaru-sama! Có phải mọi vật già đi đều phải chết?"
"Ừ!"
"Vậy... vậy Rin không muốn già đâu!"
"Ngươi sợ chết?""Không, không phải!".
Con bé lắc đầu nguầy nguậy, những sợi tóc mây cũng theo đó mà tung bay... nhàn nhạt trong màu nắng vàng vọt...
"Rin không sợ chết. Rin chỉ sợ không được ở bên ngài nữa thôi!".
Con bé ngây thơ ngước nhìn anh. Thẳm sâu trong đôi mắt nâu trong suốt như pha lê, anh như thấy bóng mình hằn in trên đó. Vẹn nguyên, sáng trong.
"Ai cũng phải già, phải chết!"
Quay mặt đi, né tránh nỗi lo sợ bị đào bới, anh lạnh lùng đáp.
"Nhưng Rin sẽ phải chết trước Sesshoumaru-sama!"
Cô bé cong gối, tựa cằm mình lên đó, cố rút người lại, co cụm. Siết chặt vòng tay quanh đôi chân, con bé như muốn làm mình rắn đi, như muốn thấy mình còn tồn tại... giữa vụ trụ bao la, rộng lớn... giữa cái quy luật tuần hoàn của tự nhiên.
Anh lặng im.
Ngẩng mặt nhìn trời. Từng cụm mây hồng trôi lững thững. Tà dương phủ một màu tím nhạt ảm đạm.
Cứ hễ trời không mưa thì có mây...
Nhưng...
Có đám mây nào tồn tại qua năm này tháng nọ...?"Ne, Sesshoumaru-sama. Nếu một ngày Rin chết, ngài có tìm ai đó thay thế Rin không?"
Con bé hỏi mà không hề nhìn anh. Nó vẫn giữ nguyên tư thế tựa cằm lên gối. Lời phát ra làm cả mái đầu đen mượt nhịp lên nhịp xuống theo từng chuyển động của cơ miệng.
Câu hỏi đó vô tình làm... tim anh lạc mất một nhịp..."Đừng hỏi chuyện ngốc nghếch!"
"Nhưng... nhưng Sesshoumaru-sama!"
Con bé ngẩng đầu. Đôi mắt nó long lanh .. trong làn nước mỏng manh bao phủ...