Tác giả: Sát Linh
==================
''Nếu Rin chết Sesshoumaru-sama sẽ không quên Rin chứ?'' Con bé đã hỏi hắn với nụ cười buồn trên môi.
''Nói ngu ngốc gì vậy?'' Hắn đáp, có chút trách mắng con bé.
...
Thời gian dần trôi, con bé đã trở thành một phụ nữ, một người mẹ của hai đứa con. Hắn vui lắm. Mỗi lần nhìn người vợ đáng yêu của mình mỉm cười thì hiển nhiên luôn có nụ cười nhàn nhạt vương nơi môi hắn. Tiếng cười tươi tắn của lũ trẻ như than thuốc xóa nhòa mọi mệt mỏi trong hắn.
Nhưng giờ thì còn lại gì ngoài thương đau mà hắn phải gánh vác? Con bé của ngày xưa đã không còn nữa. Rin đã đến và đi khỏi cuộc đời hắn tựa như một cơn gió thoảng. 80 năm đối với một Daiyoukai, chẳng là gì cả. Nhưng đối với một con người yếu ớt thì nó còn hơn vàng bạc.
80 năm, không đủ để Rin thực hiện ước mơ của mình. Mơ ước của con bé đơn giản lắm chỉ là được mãi mãi ở bên cạnh Sesshoumaru. Dù nó biết không thể thành sự thật. Hắn là Daiyoukai có thể sống đến mấy ngàn năm. Nhưng còn Rin? Con bé chỉ là một con người và cùng lắm chỉ thọ được vài chục tuổi. Rin đã nhận thức được điều đó từ khi nó trở thành một thiếu nữ, quá nhiều mối quan tâm khiến tâm trí con bé rối bời.
Nếu ở cạnh hắn, đồng nghĩa với việc con bé phải ra đi trước hắn. Rin không sợ cái chết, nó chỉ sợ phải rời xa hắn mà thôi. Thời gian... Mỗi ngày trôi qua thì khoảng thời gian con bé bên cạnh hắn càng rút ngắn. Nỗi sợ trong tim cả hai lại lớn dần. Cho đến một ngày...
...
Gió thét gào từng cơn lạnh buốt. Lùa qua từng kẽ tóc, thổi tan tác vào không trung, khuấy đảo nỗi đau như dày xé tâm can. Mưa rơi lạnh lùng trên phiến mộ rãi đầy hoa thủy tiên xanh ngọc ngà. Từng cánh thủy tiên bị hất bay lên trời cao hòa vào cùng nhịp gió.
Hắn đứng đó, bất động như đã chết. À không, hắn vẫn sống nhưng tâm hồn thì đã chết từ lâu. Giây phút Rin rời xa hắn, Sesshoumaru cảm thấy có tiếng vỡ nát ở nơi sâu thẳm băng giá nhất trong trái tim hắn, như tiếng đứt gãy của sợi dây duyên phận. Nơi sâu thẳm ấy đã giúp hắn trở nên vô cảm lạnh lùng, không thể rơi nước mắt. Chưa ai có thể chạm đến...trừ Rin.
Suốt 100 năm, hắn luôn chờ đợi. Đợi một ngày con bé sẽ trở về bên hắn. Hắn nhớ, nhớ lắm những nụ cười. Nhớ lắm những cái ôm siết thật chặt. Nhớ lắm những giọt nước mắt của con bé, Và hơn hết, là những lần cả hai hòa quyện vào nhau, cả tâm hồn lẫn thể xác. Những cảm xúc đê mê, ấm áp từ con bé là thứ hắn mãi mãi không thể quên. Nói đúng hơn là tất cả những gì thuộc về Rin luôn in sâu trong trí nhớ hắn.
''Rin...''
Hắn cất tiếng gọi. Đáp lại chỉ là tiếng mưa rả rít không ngừng.
Sẽ không còn nụ cười nào khi hắn trở về. Sẽ không còn cái ôm nào vào những ngày đông giá rét. Sẽ không còn giọt lệ nào rơi trên tay hắn khi hắn bị thương. Mọi thứ dường như đã kết thúc. Một thế giới không có con bé, liệu rằng có còn tươi đẹp?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tổng hợp Oneshot] SessRin
Fiksi PenggemarCảm ơn vì tình yêu dành cho Sesshoumaru và Rin ❤️