By: Sát Ái Linh
"Sesshoumaru-sama! Đợi em với!"
"Sesshoumaru-sama! Em yêu Ngài!"
"Sesshou...maru...sama... Em...luôn luôn bên Ngài..."
...
Hắn choàng người tỉnh dậy, hai đầu ngón tay mệt mỏi xoa xoa trán. Vẫn là giấc mơ đó. Hương anh đào tỏa ngát len lỏi vào căn phòng tối tăm, chỉ có chút ánh sáng của ánh trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời. Hắn nheo mắt. Đã là canh tư, hơi lạnh dần thẩm thấu qua da thịt, trút sâu vào đỉnh đầu hắn. Tên Đại Khuyển Yêu đứng dậy, hất tung đám nệm gối vướng víu.
Mùi bạc hà nơi tóc hắn nhanh chóng lan ra vườn hoa, cuốn vào những nhành bạch hồng đang ngát hương. Cuối cùng là tan trong màn sương lạnh lẽo, mờ ảo. Bàn tay băng giá nhẹ nhàng chống lên vách cửa đầy nặng nhọc. Đôi đồng tử hổ phách chìm vào trầm tư, hàng chân mày nhíu lại đầy khó chịu.
Hắn bước ra vườn, đến gần khóm bạch hồng khoe sắc mĩ miều. Một cánh hồng lả lướt rơi xuống nền đất đêm lạnh giá. Hắn đưa tay ngắt một cành hồng, đôi môi ương ngạnh nở nụ cười chua chát.
"Sesshoumaru-sama, em rất thích hoa hồng trắng!"
Em là nhánh bạch hồng thuần khiết nhất trên thế gian này...
Hắn ngẫm nghĩ. Sắc hoàng ngọc nhanh chóng bị màn đêm phủ lấp trở nên tối sầm, có chút tan thương vương nơi đuôi mắt. Bông hoa trên tay hắn dần tan đi, hòa mình vào cơn lạnh đang thét gào giữa đêm tối tĩnh mịch. Hắn lùa tay vào làn tóc bạch kim mượt mà, nhớ lại cảm giác ấm áp khi cô chạm vào hắn.
Rời khỏi khóm bạch hồng, hắn lại tiến về phía những đóa tử đằng đung đưa trên mái gác, thả mình trôi theo làn gió. Tử đằng tím ngọt ngào tạo thành một bức rèm hoa tím ngắt, là một lối dẫn vào chiếc hầm ẩm ướt mà hai đứa con của hắn thuở xưa hay chơi. Hắn vạch chúng sang bên, đóa tử đằng khẽ vuốt ve hắn, tựa hồ như những ngón tay bé nhỏ của cô trượt dài trên làn da hắn. Gió đột nhiên thổi mạnh, xé tan tác tử đằng hoa thành những mảnh bé xíu đáng thương. Có mùi hương quen thuộc đọng trên vách đá bám đầy rêu phong.
"Đã 100 năm rồi... em ở đâu... Rin?"
Giọng hắn trầm ồm, pha lẫn nghẹn ngào khó nói. Hắn đặt tay lên tấm bia đá khắc tên cô do hắn tự làm, đôi vai bất giác run mạnh. Mi mắt chớp nhẹ, sầu thảm nhìn nó. Hắn tự hỏi, khi ấy, liệu hắn có đau như lúc này? Phải chăng là không? Vì khi ấy hắn không run, không nghẹn ngào như bây giờ. Nhưng khoảnh khắc cô rời xa hắn, cả thế giới dường như đổ sụp. Đó có gọi là đau? Khi ấy hắn cũng đã rơi lệ, tự dối lòng rằng chỉ là vài giọt nước mưa vô tình tạt vào mặt hắn mà thôi.
Hắn vô cảm nhìn tấm mộ cũ kĩ. Đau thương tràn khỏi viền mắt, cô đọng lại thành những hạt nước nhỏ lăn dài trên khuôn mặt đẹp tựa tượng tạc. Giờ thì hắn không thể dối lòng được nữa rồi. Không thể là mưa vì hắn đang ở trong hầm. Không thể là mồ hôi vì chúng chảy ra từ khóe mắt. Chỉ có thể là những giọt nước mắt mà hắn đã kìm nén để bây giờ lại vỡ òa.
Cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng vòng qua hông hắn, buông lõng rồi ghì chặt. Thứ hơi ấm lan truyền khắp cơ thể lạnh giá của hắn. Hắn quay người ra sau. Không có gì cả. Đơn giản chỉ là ảo ảnh mà hắn tự nghĩ ra. Gió rít lên, giận dữ hất tung những dây tử đằng yếu ớt.