Nếu có kiếp sau, đoạn tình xin tiếp tục...Tuyết sơn đỉnh vang vọng tiếng đàn cầm, âm thanh du dương vô cùng mà sao cảm thấy kẻ gảy đàn lại nặng một mối sầu. Đã 200 năm nay, con người truyền tai nhau rằng trên đỉnh tuyết sơn ấy có một gã yêu quái ngự trị, pháp thuật vô cường, không ai địch lại.Gã thường dùng yêu thuật gảy đàn, âm thanh ma mị để thu hồn người.
Dù rằng truyền nhau như thế, nhưng mấy ai biết được, chủ nhân của nơi thâm sơn âm u tột cùng ấy là một kẻ nặng tình? Vứt bỏ đao kiếm để tìm về chốn lạnh lẽo cô độc? Đã từng là bá chủ của cả Tây Quốc, danh tiếng bốn phương đều biết, mà giờ đây lại lui về tuyết trắng phủ trùm quanh năm... Trong dĩ vãng của quá khứ, Đại Khuyển Yêu tóc bạc với bộ giáp nanh thép của mình đã bao lần tung hoành đây đó, chém giết không ngừng, chỉ
ăm là có nghĩa, còn lại đều vô nghĩa. 600 năm đầu, hắn là kẻ khát máu, chỉ có chém giết. 100 năm sau, vì có nàng mà cuộc đời thêm chút vui thú. 300 năm còn lại, vì mất nàng mà cuộc đời nhanh chóng tiêu tan, mấy chốc hóa thành hư không, sống không bằng chết. Nữ nhân ấy, tuy không cao sang nhưng đem lại cho hắn hơi ấm, tình yêu thương mà hắn đã thiếu bao nhiêu năm, cho hắn thấy con người không phải thứ hạ đẳng, dẹp bỏ đi bao suy nghĩ hạn hẹp về tình yêu, vốn đã có ngay từ lúc hắn biết nhận thức.
300 năm sau khi nàng mất đi, hắn thường đến tuyết sơn đỉnh, để chứng kiến bao cảnh chia ly mất mát, bao kiếp người sinh rồi lại tử, bao đau khổ trần gian mà những tưởng hắn không bao giờ có. Hắn đã đến gặp mẫu thân, hỏi rằng bao giờ nàng mới đầu thai chuyển kiếp, chậm rãi và rõ ràng, trong một sáng tuyết phủ đầy đỉnh núi, sương mù mờ nhạt, Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực một màu máu, nàng sẽ trở lại. Nhưng vẫn là con người, vẫn sẽ rời bỏ hắn.
Tỉnh giấc sau cơn mộng dĩ vãng, hắn liếc nhìn những đóa bỉ ngạn đỏ, 300 năm rồi mà chúng vẫn chưa tàn, đỉnh núi này 300 năm rồi mà tuyết vẫn chưa tan, thâm sơn này 300 năm rồi mà sương vẫn chưa tán, liệu phải chờ đến khi nào mới được gặp lại nàng?
-A ha ha ha!!! Vui quá đi!!!-Một âm thanh trong trẻo thu hút ánh nhìn của hắn, qua sắc hổ phách vàng nhạt, hắn thấy một yêu nữ đang cưỡi mây.
-Ủa?-Nữ yêu thoáng thấy hắn cũng lia mắt nhìn xuống, đẩu vân vì thế mà nghiêng mình, vô tình đẩy nàng rơi xuống.-Á á á!-Rơi xuống thảm cỏ mềm, những bỉ ngạn hoa đồng loạt đổ rạp, những cánh hoa lả lướt đậu trên vạt áo nàng.
-Ngươi là ai?-Hắn đưa tia giận dữ ném vào nàng rồi bỗng ngạc nhiên. Mái tóc đen dài mượt buông xõa đến tận lưng. Đôi mắt nâu láy tinh anh đang chơm chớp nhìn hắn. Thân người nhỏ nhắn vận kimono xẻ đến đùi, trên tay cầm phong linh rung nhẹ nhàng. Nữ yêu này, trông thật quen. Có vẻ nàng là bán yêu, tuy trông bề ngoài rất giống con người, đến vành tai cũng không nhọn như yêu quái, nhưng cả cơ thể đều phát ra yêu khí mãnh liệt.
-Thì ra Người là chủ nhân của Tuyết Sơn này sao? Xin mạn phép tự giới thiệu, ta là Rin-bán yêu tộc Furin.-Bước cạnh gần hắn, mắt yêu nữ sáng lên vì chiếc đàn tranh đang nằm gọn trên cánh tay hắn.-Tiếng đàn quả thật rất hay!
-...Ngươi đi đi.-Hắn buông câu lạnh lùng, ngoảnh mặt quay đi. Đây chắc không phải người mà hắn đang chờ.
-Kìa đại nhân, đừng xua đuổi ta như thế chứ. Người có thể dạy ta đánh đàn được không?-Ngồi phịch xuống cạnh hắn, Phong Linh Quái tên Rin kia bám lấy cánh tay hắn đùa nghịch, giọng điệu pha chút nũng nịu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tổng hợp Oneshot] SessRin
FanfictionCảm ơn vì tình yêu dành cho Sesshoumaru và Rin ❤️