Chương 2.3

681 52 20
                                    

Đó là một tòa dinh thự lớn, lớn hơn cả dinh Maekawa mà Shinsengumi đã từng sống. Nếu phải so sánh thì chẳng khác nào một cái chòi và một ngôi nhà sang trọng được chăm chút đến từng li một. Kashuu, ngạc nhiên pha lẫn với ngưỡng mộ tòa kiến trúc nguy nga này, hơi lưỡng lự khi đứng trước cánh cổng gỗ. Bảng tên treo ở cổng có ghi những từ gì đó, có lẽ là Kanji, nhưng cậu không tài nào đọc nổi. Những đường nét cứ lòe nhòe đi, rồi lại nhảy múa, xoay tròn trong mắt cậu.

"Này!" Cậu gọi vói theo bóng lưng trắng toát của Samidare. Cô ta đang băng qua cây cầu nhỏ, đi vào khu nhà chính. Những bước chân nghiêng ngả, và Kashuu sợ rằng cô ta sẽ trượt chân mà rơi xuống hồ mất thôi. Cậu cắn răng, đuổi theo. Có lẽ họ sẽ cần một lời giải thích với chủ nhân nơi đây sau vậy.

"Cô bị sao vậy hả? Cứ tự tiện vào như thế này có ổn không?" Cậu nói khi theo chân Samidare băng qua những gốc cây được cắt tỉa cẩn thận. Cô ta vẫn không trả lời, những bước chân xiên vẹo tiến về phía trước như bị ám. Có vẻ như cô biết rất rõ nơi này. Một khúc ngoặt, cả hai để lại những vệt nước dài trên hành lang, trước khi Samidare giật phăng cánh cửa một căn phòng.

Trước mặt cậu là một căn phòng rộng ít nhất là tám chiếu tatami(1), vách màu tro nhàn nhạt, và tất nhiên là vẻ sang trọng lẫn tao nhã đều hơn hẳn nếu phải phải so sánh với những căn phòng nơi dinh Maekawa của cậu rồi.  Mùi trầm hương thoảng trong không trung. Nơi góc phòng, hơi thụt vào sâu trong vách tường, treo một bức tranh cuộn và một nhành hoa mận cắm trong một chiếc lọ gốm không tráng men. Cậu lẩm bẩm đọc trong vô thức.

"Nhất kì nhất hội(2)... Đây là kakejiku(3) phải không?"

Không có tiếng trả lời. Kashuu nhìn sang. Samidare vẫn đứng như trời trồng, những ngón tay bấu chặt lấy Fusuma(4), mạnh đến mức đâm thủng cả lớp giấy dán. Cô ta ngẩng lên nhìn cậu, và lần này, những giọt nước lấp lánh trong suốt đang rơi xuống, ướt cả má, nhỏ xuống cằm thành dòng. Samidare vươn tay đến gần cậu, và tay cậu nhẹ hẫng đi; Thanh kiếm đã bị tuốt ra khỏi chiếc vỏ đỏ rực, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh ngắt của kim loại, buốt còn hơn cơn mưa bên ngoài.

Phập. 

Fusuma bị chẻ thành hai nửa, rồi thành ba, thành năm mảnh vụn. Bột giấy bay trong không gian màu tro vàng. Vụn gỗ rơi trên sàn. Samidare, thanh kiếm vẫn nắm chặt trong tay, tiếp tục chém mọi thứ thành rác. Bức bình phong hoa anh đào, lọ hoa, thảm tatami, nhang trầm. Tan nát. Vỡ vụn. Điên cuồng. Như thể muốn đập nát tất cả mọi thứ.

"Bình tĩnh một chút! Samidare!" Kashuu, sau một giây ngỡ ngàng, vội vàng nắm lấy bả vai của kẻ đi trước. Mái tóc trắng xóa ấy nghoảnh lại, dự cảm nguy hiểm được tôi luyện trong chiến trường của cậu lại bùng lên mãnh liệt. Kashuu chỉ kịp lùi lại trước khi một cơn đau buốt chạy dọc từ vai đến xương sườn cậu. Sắc đỏ tràn ngập tầm mắt, cả vẻ mặt kinh hoàng như thể vừa tỉnh khỏi giấc mơ của Samidare. Thanh kiếm nặng nề rơi xuống đất, cộp, rồi im lặng.

"Xin lỗi! Xin lỗi!... Tôi... Tôi..." Kẻ vừa chém cậu lắp bắp không thành câu, hoảng loạn quỳ xuống cạnh cậu. Kashuu cắn chặt răng, buộc mình nuốt xuống những tiếng rên rỉ vì cơn đau. Cậu nhìn xuống, chỉ là một vết chém nông, nhưng cũng đã gần chạm đến xương. Kashuu Kiyomitsu vốn là một thanh kiếm rất sắc.

[Touken Ranbu] Chỉ vậy là đủ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ