CHƯƠNG 5.1: Kinh nghiệm nhớ đời của đệ nhất nam thần.

10 2 0
                                    

Địa điểm:

Sân vận động trường cấp III Minh Đức

Nhà thi đấu bóng rổ trường cấp 3 Minh Đức.

Happy House.




Nhân vật:

Vương Nguyên: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Hoàng Kỳ Lâm: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Ngao Tử Dật : Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Lưu Nhất Lân: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức

Vương Tuấn Khải: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Cao Tuấn Kiệt: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương

Hoàng Vũ Hàng: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương.

---------------------

Ọc ọc...

Ọc ọc... Ọc... Ọc

Bụng tôi cuộn lên như nước lũ

Ôi, Chúa ơi!

Liệu có câu thần chú nào có thể bay vút đến

Cái toilet phía trước

Tiện thể đè bẹp tên đầu sỏ Vương Tuấn Khải!

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

"Minh Đức cố lên, Minh Đức tất thắng... Minh Đức cố lên, Minh Đức tất thắng..."

"Sùng Dương, number one... Sùng Dương, number one...

Mười phút nữa mới đến trận thi đấu bóng rổ giữa trường Sùng Dương và Minh Đức. Cổ động viên của hai trường gân cổ gào thét, làm cho nhà thi đấu suýt nổ tung.

Từ trước đến giờ dù cạnh tranh trong học tập hay thi đấu thể thao, trường Minh Đức đều ngang tài ngang sức. Cho nên đại hội thể thao hữu nghị lần này, hai bên cũng ngang ngửa nhau. Ở hạng mục thi đấu trước, hai đội hòa nhau. Chính vì vậy hạng mục thi đấu bóng rổ đặc sắc và gay cấn nhất trở thành "trận chiến sinh tử" một mất một còn giữa hai trường.

Đương nhiên một người thông minh tỉnh táo như tôi đã đoán trước được điều này. Bây giờ với tư cách là quản lí của đội bóng rổ, tôi cùng các tuyển thủ cùng túm tụm lại cậun bạc chiến thuật.

Lạ thật, tôi khẽ liếc mắt về phía bên kia, đến giờ này mà vẫn không thấy tăm hơi Vương Tuấn Khải đâu. Tôi có dự cảm chẳng lành...

"Tên nô tì kia, nhớ chủ nhân quá hả?" Bỗng có một giọng nói châm chọc vang từ trên đỉnh đầu tôi xuống.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Hóa ra là Vương Tuấn Khải.

"Xem ra đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện rồi nhỉ, hơ hơ..." Tên Vương Tuấn Khải nháy mắt với tôi.

"Cậu... cậu nói cái gì... Ha ha ha ..." Tôi cười như con ngố. Chủ tướng bên trường Sùng Dương tự nhiên lại chủ động đến nói chuyện với quản lí bên đội Minh Đức? Tôi có cảm giác hàng trăm ánh mắt nghi ngờ sắc bén như mũi tên cắm phầm phập lên người tôi.

"Bộ cậu tưởng tôi uống chai nước hôm qua của cậu nên hôm nay làm gì có chuyện lù lù xuất hiện trước mặt cậu mà phải nhảy vô WC ngồi chứ gì? Ưm..." Vương Tuấn Khải giơ chai nước lên trước mặt tôi, sau đó vươn vai.

"Ha ha ha ha..."

Hai phút sau, ở cửa thoát hiểm của nhà thi đấu, mặt tôi tái đen nhìn tên Vương Tuấn Khải đang cười tươi roi rói.

"Cậu, cậu muốn gì đây?"

"Nô tì à, sao mà bé đáng yêu thế! Lời của tên ngốc đó mà bé cũng tin à?" Hơi thở của hắn như phả lên cổ tôi, có cảm giác ngưa ngứa, làm tôi đứng im như khúc gỗ.

"Bé?" Cậu ta tưởng mình đang gọi ai vậy chứ?

" Nếu Lưu Nhất Lân muốn tôi nghỉ ngơi mấy hôm thì cũng phải để bạn chủ tướng của trường Minh Đức nghỉ ngơi chút chứ! Thế nào, bé Nguyên Nguyên?"

"Ý cậu là sao?" Nhìn thấy tên Vương càng lúc càng cười như hoa, tim tôi bị bóp chặt lại.

"Bé nô tì của tôi thông minh thế nào là ăn miếng trả miếng?" Vương Tuấn Khải nói xong, rút từ túi quần ra một gói nhỏ màu trắng đặt vào lòng bàn tay của tôi.

Hơ! Đây... đây là... lẽ nào là...

"Cái này còn cậung hiệu gấp trăm lần thuốc của Lưu Nhất Lân! Hơ hơ, thế mới cậung bằng chứ!"

"Không!" Tại sao lại là tôi chứ, tôi đã nói là không làm hại người khác.

"Hơ hơ, bé nô tì 'dễ xương', hôm đó bé cũng làm chuyện như vậy với tôi, quên rồi hả? Hơ hơ... Nếu như mọi người biết tin nóng hổi này thì hình tượng hoàng tử Nguyên Nguyên thuần khiết cao đẹp trong mắt họ sẽ biến thành thế nào nhỉ?"

Ưm, bây giờ tôi đã hiểu thế nào là bị kẻ khác bắt câu.

"Việc này làm xong, đổi lại tôi sẽ xóa bức hình thứ ba đi, tôi đợi tin tốt từ cậu đó..."

Vương Tuấn Khải ung dung vẫy tay, chỉ còn lại tôi người như mất hồn nhìn về phía đội bóng.

"Hi, baby Nguyên Nguyên!" Không hiểu từ lúc nào, tên Lưu Nhất Lân nhảy ở đâu ra, đứng ngay trước mặt tôi.

"Ơ... Lưu Nhất Lân à... Hơ hơ hơ..." Tôi cười yếu ớt.

"Trận đấu ngày hôm nay, anh nhất định sẽ gắng hết sức, trường Minh Đức thắng là cái chắc! Lát nữa sẽ được nhìn thấy bộ dạng thua cuộc thê thảm của Vương Tuấn Khải rồi! Ha ha ha.." Lưu Nhất Lân dứt câu, quay đi gửi những cái hôn gió đến fan girl cuồng nhiệt đang ngồi trên khán đài.

...

Chả nhẽ thằng cha này không nhận thấy cái mặt tôi không còn tí tẹo hứng thú nào sao?

"A, đúng rồi, Nguyên Nguyên này, các cầu thủ chủ chốt của đội ta hôm nay đều ra thi đấu hết, tẹo nữa em nhớ chuẩn bị nước nhé!" Lưu Nhất Lân chỉ về ấm nước phía góc tường. "Ai chà, Nguyên Nguyên rót nước giúp bọn anh thì nước phải ngọt lắm!"

"Ha ha ha..." Tôi cố cười.

"Bọn anh ra thi đấu đây! Nhớ cổ vũ cho anh nhé!"

"Ha ha ha..." Tôi tiếp tục cười.

Cuối cùng hắn cũng biến cho, tôi lấy tay sờ sờ vào khuôn mặt đang cứng đờ như khúc gỗ của mình, lắc đầu lia lịa. Phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng ở phía xa đối diện tôi, tuy hắn cười rạng rỡ nhưng tôi có cảm giác nụ cười đó còn lạnh hơn cả băng ở Bắc Cực.

Tôi thở dài thườn thượt, nhìn bình nước. Haiz, đành tùy cơ ứng biến vậy!




End Chap 5.1

[LongFic - KaiYuan]~[ Chuyển ver] Bí Mật Tình Yêu Phố Trùng Khánh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ