Chương 21

96 4 1
                                    

Hoa nở hoa tàn, gặp gỡ rồi biệt ly ngày hôm nay vui vẻ cười đùa ngày hôm sau lệ nhoà đã dâng trào ướt  đẫm bờ mi.

Shin nhìn khung cảnh hoang tàn nhà cửa đổ nát xập xệ trước mặt , thật không khác gì một đống đổ nát một bãi đất hoang tiêu điều xơ xác thấm thía câu nói cảnh còn người mất à mà có khi với mức độ phá hoại thế này thì cảnh cũng đã rời bỏ theo người chẳng còn vui vẻ và ấm áp lòng người, cảnh sắc đẹp hay buồn nhờ tâm trạng con người vậy nên người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Cảnh trong mắt người có tâm trạng bao giờ cũng thê lương u ám đến lạ nhưng trong mắt người vô ưu vô lo lại vui tươi sinh động đến lạ...

Một rừng mạn châu sa hoa khoe sắc rực rỡ đẹp đẽ kiêu sa nhưng cũng ưu thương u ám khiến lòng người bất giác trùng xuống.  Đoá mạn châu sa ở trên cây không có sắc xanh của lá như càng đỏ càng sầu não bi thương đẹp lắm nhưng lại không tránh khỏi xót thương có lẽ là một vẻ đẹp u uất chăng. Trên mặt Shin chính là vẫn bình thản vẫn vô tâm nhưng trong lòng thì đã đau đớn đến chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua là bức tường thành băng lãnh có thể đổ xụp xuống vỡ vụn điêu tàn.

Bàn tay run run lần dở một phong thư mà trước khi lên đường ông Agasa đã trao tận tay cho cậu.  Nét chữ cứng rắn, khuôn chữ đều đặn nối hàng nhau đẹp đẽ như này mà nội dung lại đắng cay bi ai người đọc.

"Shin ta biết cháu sẽ trách ta sao giấu sự thật này lâu như vậy, nhưng là ta cũng bất đắc dĩ.

Bức thư này ta viết là trút hơi tàn còn xót lại cả đời nghiên cứu vì sự nghiệp thiên văn cũng như đoán định tương lai qua bầu trời của ta đã khép lại,  ta không oán không hối vì nhiêu đó thời gian hiện diện trên trần thế đã đủ rồi chỉ là ta muốn cháu gạt đi bi thương hiện tại. 

Tâm huyết cuối đời của ta chỉ mong sao cháu có thể giúp ta bảo vệ vì nó liên quan rất nhiều sự thay đổi thế giới đến con người ,quỷ và tiên nữa.

Vẫn là một lời xin lỗi

Thân

Agasa "

...

Đời người như hư ảo thoắt cái đã già tuổi thanh xuân đẹp đẽ bao nhiêu khiến nhân loại luyến tiếc nhường nào nhưng là vẫn theo thời gian mà trôi đi lạnh lẽo vô tình không ngoảnh lại chờ đợi cơn người, chỉ có trước mắt già lão bệnh tử

Bức thư trắng nổi bật lên những hạt nước tròn trịa là mưa hay nước mắt người, dù là gì cũng khiến con ngươi phải cảm thấy trong lòng ân ẩn một chút đau mưa là buồn nước mắt là bi ai. Buồn sầu như cơn gió nhẹ êm đềm mà cũng cuồn cuộn tựa sóng biển mạnh mẽ ào ạt thoắt cái có thể lại đã nở nụ cười nhưng là giả mặt vậy còn trong tâm ai biết đau đến tê tâm phế liệt. 

Bức thư bị vò đến méo mó, bàn tay người phi nó vào một góc u tối đầy bùn đất, nó sẽ chẳng bao giờ có thể với tới được những đoá mạn châu sa mang sắc đỏ chúm chím e lệ tựa đôi môi của một thiếu nữ đang độ xuân thì tròn đầy tươi tắn nhưng cũng đáng hận vì một nỗi tuổi xuân đẹp mấy thì rồi cũng sẽ qua thời gian thật ngắn ngủi không đợi ai cũng chẳng chờ ai lặng lẽ âm thầm.

{fanfic shinran}Tớ, cậu,cô ấy quỷ và tiên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ