Chương 28

89 2 1
                                    

Đêm trăng thanh tĩnh, mảng ánh sáng vàng rực huyền bí toả xuống không gian bao la rộng lớn khiến màn đêm đen tối trở nên lung linh huyền ảo hơn. Ran tựa đầu vào khung cửa sổ nhỏ chật hẹp cảm nhận cái gọi là lầu cao nhất có thể quan sát toàn bộ khung cảnh rộng lớn của thành trì nổi tiếng nhất về hoa tử đằng này. Vầng trăng theo hình dạng tròn trịa bằng cái bát của mình như muốn người nhìn vào phải thấy trầm tư, tâm hồn cũng theo đó trở nên thanh bình theo cái màu vàng dìu dịu ấy.

Tâm tư theo thoáng chốc vì những âm thanh rộn rã vui tươi mà nhanh chóng rời tầm mắt xuống bên dưới. Những chú bé, cô bé khoác trên mình nhung bộ kimono rực rỡ sắc màu trên tay là lồng đèn cá chép to có khi còn hơn cả người, bay lượn trong không gian . Thân thể chú cá theo cánh tay người cùng cơn gió thổi ngang qua thật giống như mặt hồ mênh mông bao la từng đàn cá tung tăng bơi lội, thì ra đã lại đến lễ hội ngắm trăng rồi thật nhanh.

Ran nhanh chóng rời khỏi khung của khoác thêm áo kimono to bản ,trên mái tóc được uốn lượn cầu kì còn cài thêm chiếc trâm kanzashi hình bướm linh hoạt như thật cho người nhìn cảm tưởng chú bướm sắp bay lên đôi cánh vỗ nhẹ nhàng. Cánh của mở ra rồi khép lại, nương theo cánh tay người vang lên những tiếng cớt két của bản lề lâu ngày đã bị thời gian ăn mòn

Từng cơn gió lạnh phả vào mặt khiến Ran hơi giật mình, đưa hai cánh tay lên khuôn miệng nhỏ xinh xắn hà hơi một chút cảm nhận hơi ấm lan toả lòng bàn tay qua lớp khăn mới áp lên má xoa xoa khuôn mặt đã cứng đờ. Thành Fuji thật khác với những thành trì khác quanh năm đều mang đến cảm giác của sự giao thoa giữa mùa đông và mùa xuân thật khác biệt. Ran khẽ mỉm cười nhìn từng dòng người vui vẻ qua lại trong tay đều là trẻ con hạnh phúc bên bố mẹ, mẹ cha quây quần cùng các con, khuôn mặt nương theo thớ vải lên ấm áp bao bọc quanh tay trở nên có cảm xúc hơn có lẽ là dần quen với khí hậu rồi.

Xa xa bên cạnh một nhánh hoa Fuji tím sắc rủ xuống chiếc ghế gỗ trong đêm tối lập loè ánh trăng thật mờ ảo vừa như có vừa như không chính là mơ mơ hồ hồ không rõ là mộng đẹp hay hiện thực tàn khốc.Người đàn ông ngồi bên cạnh cô bé con đôi mắt to tròn long lanh, Ran nhìn cánh tay người đàn ông trìu mến nắm lấy bàn tay bé bỏng nắm lấy bàn tay bé bỏng như muốn xua đi cái lạnh giá phủ quanh bàn tay bé gái, tiếng bi bô không rõ lời cất lên trong đêm tối thật giòn giãn đến dáng yêu.

-"Ba con muốn bế "

Ran ngồi trên một chiếc ghế gỗ cách đó không xa đôi mắt không hiểu vì bụi cát cùng nỗi xúc động mơ hồ hay hương thơm thoang thoảng dìu dịu ,một lí do nào đó không hề biết mà hơi ửng đỏ, sống mũi cay cay tựa như muốn ép hai tròng mắt phải rơi lệ. Người cha trìu mến nẫng cô bé trong vòng ôm to mà vững chắc của mình

-"Ba, tại sao ba nói ngày hội ngắm trăng Kana có thể thấy mẹ mà đến giờ lại không hề có ai "

Vòng tay ôm to, ấm đột nhiên cứng lại, khiến chiếc bánh tsukimi dango trên tay cô bé do lục ép mà bẹp dí không ra hình dáng, đôi mắt người đàn ông mông lung nhìn về khoảng không vô định trước mặt. Đứa bé gái nhìn cha mình như vậy liền khẽ thở dài vòng tay qua ôm chặt cứng quanh eo ngươi mà nó gọi là ba, lời nói trẻ con thốt ra giòn tan ngay thơ nhưng ẩn sâu lại tiếc nuối đến lạ hệt như tiếng rơi vỡ rất vang nhưng lại là tiếng vang đến não lòng người.

{fanfic shinran}Tớ, cậu,cô ấy quỷ và tiên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ