Tôi cứ nghĩ nếu nói ra tiếng lòng của mình, trái tim sẽ yên ổn phần nào.
Nhưng không.
Mà chính vì suy nghĩ ngu ngốc ấy đã khiến cuộc sống sau này làm tôi như chết đi sống lại.
" Em thấy bất ngờ lắm đấy! Anh Jihoon nhìn mặt lạnh tanh như vậy mà cũng biết chủ động tỏ tình nha! Hì hì... "
Thằng nhóc SeungKwan lúc nào cũng là nhiều chuyện nhất. Giữa cuộc trò chuyện chung để tâm sự như này, bỗng dưng nói một câu làm không khí của buổi ' confession ' này sôi nổi hẳn lên. Mọi người cũng dồn sự chú ý vào cặp đôi mới chớm nở của nhóm - Jihoon và SoonYoung.
" Này, cậu ấy nhìn khó ở thôi chứ thực chất rất đáng yêu đó! "
Vẫn là thằng nhóc SoonYoung thương người yêu nhất, thấy mọi người trêu chọc Jihoon liền mở lời. Tất nhiên một phần cũng là vì sợ thằng em họ Boo kia sẽ bị trù ẻo suốt buổi luyện thanh bởi sức mạnh phi thường của bảo bối nhà mình.
" Ủ uôi ~ "
Cả lũ, ngoại trừ SeungCheol còn đang trầm ngâm im lặng, đồng loạt bĩu môi đùa.
" Mà sao anh Jihoon dám tỏ tình thế? Chắc hẳn là có sự trợ giúp của ai rồi ~ "
SeokMin tiếp tục tò mò.
" Ừm, là nhờ anh JeongHan đó. Phải nói là anh JeongHan đã giúp rất nhiều luôn. "
Nghe Jihoon nhắc tới tên mình, tôi - khi ấy còn mải lo lắng cho SeungCheol - bỗng giật mình ngẩng lên. Dường như anh cũng nhìn về phía tôi. Nhưng ánh mắt có phần kì quái. Thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm như vậy, tôi chợt cảm thấy có chút không được tự nhiên liền xua xua tay cười hiền, nói rằng không có gì. Đúng lúc ấy SeungCheol hạ tông giọng của mình xuống lầm bầm câu xin phép rồi khẩn trương bước ra ngoài ban công, cửa cũng đóng lại.
Giống như đang cố tình ngăn cách thế giới xung quanh với khoảng không của riêng mình.
Thấy mọi người có vẻ hào hứng mà đổ dồn về phía hai người kia hỏi han, tôi tranh thủ chuồn ra ngoài đi tìm SeungCheol. Cũng may, anh chỉ đứng tựa người lên lan can ngay trước mặt. Khoảng cách giữa tôi và người ấy được rút ngắn lại, trái tim tôi cũng rung động ngày một nhiều. Nhưng lại là linh cảm về một chuyện gì đó, phần bụng dưới bỗng nhộn nhạo không ngừng.
" JeongHan. "
Cậu ấy chỉ gọi tên tôi, rồi cả hai lại rơi vào trầm mặc.
" Tại sao cậu lại làm vậy? "
Trong lòng tôi bỗng giật thót lên như mình làm chuyện gì xấu để rồi bị phát hiện vậy. Rất khó chịu. Tôi nhíu mày nhìn anh. SeungCheol gương mặt không chút biểu cảm chỉ hướng ánh mắt của mình về phía trước.
Đường phố yên ắng lạ thường, le lói vài tia sáng từ những cột đèn đường mà sáng nhất vẫn là vầng trăng rằm tròn trịa.
Trăng tròn đến vậy, nhưng vì sao vẫn cảm thấy thật méo mó?
" JeongHan. Rõ ràng cậu là người duy nhất biết tôi thích Jihoon, thích lâu như vậy. Vì sao còn làm vậy? "
BẠN ĐANG ĐỌC
Hanahaki ;; CheolHan
Fanfiction@Thnn_Vnn trung, ngược. " Điều đau đớn nhất của việc yêu đơn phương chính là, bạn chỉ có thể khiến người đó cảm động, chứ chẳng thể nào khiến người đó thích bạn. Cảm động và cảm nắng, là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Khác đến đau lòng. " - Vì fanfic...