Vốn dĩ giỏi nhất vẫn là trốn tránh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có một suy nghĩ quẩn quanh trong tâm trí.
Trốn tránh anh, không phải vì không còn tình cảm, mà là bởi tình cảm này tôi dành cho anh quá lớn rồi. Lớn tới mức trái tim này có lẽ sẽ không trụ nổi, mà bung nở như những cánh tường vi nửa trắng nửa đỏ kia.
Con người là như vậy, can đảm đã không có, mà nỗi sợ thì cứ ngày một nhiều.
__________________
Tôi chỉ biết đứng chết trân ở bên ngoài nhìn vào phòng bệnh đơn, cánh tay run run giơ giữa không trung. Thực lòng, muốn bước vào mà lại không còn chút can đảm nào nữa. Khi mà tôi nhìn thấy cảnh tượng này ..
Yoon JeongHan ngồi khoanh chân trên giường bệnh xung quanh một màu trắng muốt, bên cạnh là Hong Jisoo đang hết sức khẩn trương cùng lo lắng, tay vỗ vỗ lưng người kia. Mà cậu ấy, thì đang cật lực ho, từ chính đôi cánh môi mỏng kia trào ra một cỗ cánh hoa trắng bé xíu. Từ ngoài nhìn vào tôi cũng có thể thấy được dáng vẻ khổ sở của JeongHan quằn quại vì đau đớn sâu tận trong lòng. Hàng lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt cũng vì thế mà nhằm nghiền như không còn muốn mở ra, giọng ho khàn đặc như muốn xé rách cổ họng như xuyên qua tấm kính tới tai tôi. Mà cảm giác như, xuyên cả qua trái tim lẫn tâm can tôi luôn rồi.
Cũng bởi vì bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng người ấy yếu đuối như vậy, không hiểu vì sao trong lòng chợt nhói lên, thật đau, đồng thời lại nảy sinh ra loại suy nghĩ muốn che chở.
Giống như một tiểu thiên thần mất đi đôi cánh, bao bọc cậu ấy là màu thuần túy, mái tóc bạch kim càng khiến người nọ hòa vào không gian xung quanh, mà ngay cả những cánh hoa tuôn ra từ miệng cậu ấy cũng mang màu trắng hoàn toàn.
Cái thứ màu đơn sắc ấy trùm lên em như muốn nuốt chửng cả thân hình bé nhỏ.
Tôi chẳng biết mình đứng bên ngoài bao lâu rồi, cũng chẳng để ý xem mình đã ngắm nhìn em bao lâu nữa, chỉ biết rằng đủ lâu để tôi ghi nhớ hình bóng em quẩn quanh lấp đầy tâm trí.
Từ bao giờ, mà tôi đã trở nên ám ảnh với em thế này?
__________________
Tôi nói cho các người biết một điều.
Nếu có thích ai, thì nhất định, một vạn lần, nhất định không được nói ra cho người ấy biết.
Ngay cả trong ý nghĩ, cũng xin đừng bao giờ có ý định ấy. Dù chỉ một khắc.
Bởi nếu như nói ra, mà người ấy lại vừa vặn không có lấy một chút tình cảm rung động với ta, họ sẽ chỉ có thương hại thôi.
Ấy là ban đầu, sau đó, bản thân ta thậm chí còn chẳng bằng không khí nữa.
Vô hình.
Không tồn tại.
Không là gì cả.
Lúc ấy, nhất định, một ngàn lần, nhất định sẽ rất đau đớn, đến thống khổ không xong.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hanahaki ;; CheolHan
Fanfiction@Thnn_Vnn trung, ngược. " Điều đau đớn nhất của việc yêu đơn phương chính là, bạn chỉ có thể khiến người đó cảm động, chứ chẳng thể nào khiến người đó thích bạn. Cảm động và cảm nắng, là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Khác đến đau lòng. " - Vì fanfic...