Chương 23.

3.8K 359 31
                                    

Khối u trong não cứ đem em đến với những giấc ngủ.

Khối u càng lớn, em ngủ lại càng sâu.

Và em chỉ sợ rằng đến một ngày khối u quá lớn, em sẽ ngủ một giấc sâu thật sâu. Và chẳng bao giờ tỉnh nữa.

_____________

Đã được một tháng, kể từ cái buổi bình minh kì lạ ấy. Tôi cảm giác như đấy không phải chỉ là bình minh của một ngày mới nữa, mà là bình minh mới của lòng tôi luôn rồi. Dường như từ bữa ấy, Seungcheol thành người khác hoàn toàn, không phải kiểu thái độ tránh né tôi nữa, cũng không phải kiểu thái độ khó chịu và cáu gắt mỗi khi chạm phải tôi nữa, lại càng không phải cái thái độ khinh bỉ đến ghét bỏ mỗi khi nhìn tôi nữa. Chuyện này, chẳng biết có nên vui hay không đây?

" Cut! Làm tốt lắm mấy đứa! Vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi nhé! ", máy quay vừa tắt cũng là lúc anh đạo diễn nói vọng qua cái loa màu vàng bằng nhựa của ảnh. Tụi nhỏ vui vẻ mà rú lên kéo cưa nhau lôi vào phòng thay đồ, tiếng Soonyoung vang lên hỏi, bây ơi đi ăn gà đê!, rồi SeungKwan cùng Lee Chan và một lũ hú ầm cả phòng thay đồ. Phía sau còn lại mỗi mình tôi và Seungcheol. Ban nãy dứt máy quay, bên tai tôi bỗng ù đi còn đầu thì cứ quay mòng mòng, tầm mắt cũng không còn rõ. Loạng choạng thế nào lại bám được vào cánh tay Seungcheol đang đưa ra đỡ lấy. Cơn đau phía trên cũng không quá nghiêm trọng để lấn át sự ngạc nhiên. Bởi người kia chẳng hề tỏ ra tí gì bài xích hay gượng gạo, đôi mắt nâu trầm cùng hàng lông mày díu vào nhau càng phản chiếu nỗi lo âu.

" Không sao chứ? ", nhìn dáng người cậu ấy khom xuống cùng đôi tay bám chặt tay tôi đỡ lấy làm tôi có chút không quen. Nơi ngực trái bỗng nhói lên một chút rồi lập tức dịu đi liền.

" Ừ, không sao rồi .. "

Nói rồi tôi vội rời mắt đi chỗ khác. May thay tụi nhỏ ló đầu ra, nếu không hai người cứ ngượng ngùng thế này mãi mất.

" Nè hai ông anh, mau thay quần áo còn đi ăn gà nè !! ", cái giọng tiếng Hàn ngọng ngọng cao cao của Minghao không lẫn đi đâu được.

" Ờ ờ tới liền! Đợi trong xe tí nhá đừng có đi trước đấy! ", Seungcheol một tay vẫy vẫy đuổi đuổi tụi nhỏ còn một tay vẫn níu tây cổ tay tôi. Lũ nhóc cũng lần lượt kéo nhau ra ngoài hết cả. Cậu ấy quay về phía tôi, đôi mắt trong veo xoáy sâu vào tâm can tôi, như làn gió chỉ cần đu nhẹ mình cũng đủ lay động mặt nước. Tôi thấy cậu ấy đưa tay lên trên đầu tôi thì lập tức nhắm tịt mắt lại vì ngượng. Cứ ngỡ sẽ có chuyện gì, đợi mãi chẳng thấy động tĩnh chi, tôi lén mở mắt ti hí, lúc này lại chỉ thấy người con trai họ Choi kia giơ trước mặt mình một cánh hoa trắng muốt. Đôi mắt cùng khoé miệng cong cong nhìn tôi cười hiền rồi nói.

" Có cánh hoa tường vi vương trên tóc cậu này. ", nụ cười dễ thương như cún con cùng đôi mắt cứ ánh lên rạng rỡ khiến má tôi nóng ran và hai tai thì ửng hồng.

" Đi, thay quần áo nhanh còn ra ăn với tụi nó. ", nói rồi một mạch kéo tôi vào phòng thay đồ.

___________

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ