Chương 12.

4.3K 435 40
                                    

Họ vẫn thường nói, ghét một người dễ hơn yêu một người, hận một người nhanh hơn thương một người. 

Vậy nhưng, căm ghét cùng hận thù lại khiến con người ta không thể nào quên được, cũng không cách nào từ bỏ.

Thế nên tôi chọn lấy hận thù, để nhấn chìm trong nỗi nhớ về em. 

Không thể thoát ra, càng không thể chối bỏ.

________________

Bản thân tôi đang thay đổi đến chóng mặt, thay đổi đến mức chính bản thân cũng không nhận ra nổi. 

Yoon JeongHan, cậu đã làm tôi thành ra dạng gì thế này? . . .

Tôi cảm giác như những giấc mơ của mình đang dần ngập tràn hình bóng cậu ấy. Thậm chí, đầu óc chỉ cần rơi vào trạng thái nghỉ, lập tức không tự chủ được mà xuất hiện gương mặt người kia. Nhìn cậu ấy đi cùng người khác, cười cùng người khác, quan tâm người khác, trong lòng bỗng dưng khó chịu không nhịn được mà nhộn nhạo cả lên, đầu mày cũng bất giác nhíu chặt vào. Nhưng sau đó, lại là tiếp tục đem thân thể cậu ấy ra mà hành hạ, mà trút giận. Mà cậu ấy, một giọt nước mắt cũng không rơi, một tiếng kêu đau cũng không phát ra, một cái nhíu mày cũng không để lộ. 

Cậu ta, chẳng lẽ không còn tình cảm với tôi nữa sao?

Nghĩ tới điều đó, trong lòng chợt dâng trào lên loại cảm xúc khó tả. Dường như không chỉ có thứ tình cảm đã bị chôn giấu kia, mà còn có thêm chút gì nghèn nghẹn cùng đăng đắng. 

Khoan đã, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Chẳng hiểu tôi bị cái gì nữa. Đáng lẽ phải vui mừng mới phải, cuối cùng cậu ta cũng bỏ cuộc mà. 

Nhồi nhét vào đầu ý nghĩ như vậy, không biết vì sao lại thấy hụt hẫng, còn có buồn, đến sâu sắc.

Lần comeback này, tôi đặc biệt được phân giao nhiệm vụ fan service với JeongHan. Mọi lần chỉ cần nghe tới tên cậu ta, tôi dù có tập trung làm việc đến mấy cũng vẫn không thoát khỏi khó chịu cùng tức giận, gượng ép cùng cậu ta làm mấy trò mà tôi vẫn coi là ' Trái với con tim '. Vậy mà gần đây cảm xúc không chấp nhận được kia cũng dần biến mất mỗi khi có ai đó nhắc tới cái tên Yoon JeongHan. Tôi lại tự huyễn hoặc bản thân, chỉ là do nghe nhắc đến nhiều nên quen mà thôi. 

Mặc dù vẫn luôn nhẩm trong đầu cái ý nghĩ phải hạn chế tiếp xúc với cậu ta nhiều nhất có thể mà vẫn hoàn thành fan service, nhưng khi ở gần JeongHan tâm trí tôi như mất tự chủ. 

Một lần tiếp xúc là muốn ở gần mãi không thôi.

Lắc mạnh đầu, Không thể nào!, tôi cố đẩy những suy nghĩ điên rồ kia ra và tập trung vào fans hâm mộ bên dưới để quên đi về con người đang ngồi cười bên cạnh mình. 

Đột nhiên người nọ bỗng đưa tay lên môi mình sau đó nhanh như cắt chạm vào môi tôi rồi lập tức bỏ xuống. Đơ người ra, phải mất một lúc sau tôi mới định thần lại được hành động khi nãy của JeongHan. Cậu ta làm cái quái gì vậy? Fan service cũng đâu cần phải gần gũi đến mức này đâu chứ. Có chút tức giận, tôi đứng bật dậy khỏi bàn phía sau, quay sang nhìn JeongHan với ánh mắt đầy khó hiểu. Ấy vậy mà người con trai tóc dài kia lại cố tình tránh ánh mắt của tôi, híp mắt lại cười ngốc. Miệng ngoác rộng lộ ra hàm răng trắng tinh, đuôi mắt cong cong như hình lưỡi liềm xinh xắn, đôi má như có như không đang đỏ hồng lên, âm thanh phát ra từ cổ họng vẫn là điệu cười ngu ngốc ngày nào còn làm tôi chán ghét. 

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ