Chương 9.

4.2K 449 75
                                    

Bởi lẽ, luyến tiếc nhất của một đời người nằm ở hai chữ ' Không kịp '.

Tôi và Jihoon đã gắn bó với nhau suốt 6 năm trời.

Mọi buồn vui đều cùng nhau nếm trải.

Mọi khó khăn đều cùng nhau vượt qua.

Cứ ngỡ rằng mọi chuyện chỉ cần cứ thế ở cạnh nhau là đủ.

Nhưng đời đâu ai biết trước được một chữ ' ngờ '?

Thế giới nho nhỏ của tôi, bỗng từ đâu xuất hiện một người, cậu ta cư nhiên bước vào, một lượt nhìn thấu tâm can tôi. Mà tôi cũng ngây ngây ngô ngô đem mọi tâm tư kể cho cậu ấy. Nghiễm nhiên, trở thành người bạn mà tôi hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng tôi không biết rằng, chính cậu ta lại là kẻ làm xáo trộn thế giới của tôi.

___________________

Tôi luôn có một loại cảm giác không tên trong tim. 

Loại cảm xúc khó nói chỉ nảy nở mỗi khi ở gần Yoon JeongHan.

Nhưng nếu như cậu ta không khiến Jihoon và SoonYoung đến với nhau, tôi đã không phải ghét cậu ta tới như này. Biết tình cảm của tôi rồi, sau đó lại đi giúp người tôi yêu đến với người khác, nếu không phải vì tình cảm riêng cậu ta dành cho tôi thì là vì cái gì đây? 

Không ghét không được.

Vậy nên loại cảm xúc không tên kia tôi đành đem chôn chặt dưới đáy tim, thay vào đó là khiến cho bản thân ghét cậu ấy.

Nhưng tôi lại càng không nhận ra, tôi đã ghét cậu ấy tới mức ám ảnh phát điên luôn rồi.

Nhìn Jisoo ngày ngày ở bên cậu, nhìn Jisoo hỏi an quan tâm cậu, nhìn Jisoo lo lắng chăm sóc cậu, trong lòng không ngừng nảy sinh loại cảm giác khó chịu.

Vậy nên, ngoại trừ việc giày vò cậu, khiến cậu không thể quên tôi, khiến cậu đau khổ trong thứ tình cảm đơn phương ích kỉ ấy, là cách duy nhất tôi có thể làm.

Cũng chẳng biết vì sao bản thân lại không ngừng hành hạ cậu như thế nữa. . .

Có lẽ, ghét cậu đến phát điên rồi.

________________

Kí túc mất điện từ chiều tới tận tối muộn, có lẽ ngày mai mới có điện trở lại.

Tôi vừa mở cửa bước vào phòng, đã lại nhìn thấy Jihoon và cậu ta đang ngồi nói chuyện trên giường. Nhìn cậu ta lúc đầu đang cười, giây sau nhìn thấy tôi nụ cười lập tức bị dập tắt, ánh mắt lại có chút hoang mang cùng hổ thẹn. Tôi chỉ cười khẩy rồi đi thẳng vào trong, đứng trước mặt hai người bọn họ nói.

" Jihoonie, hôm nay anh muốn đi ngủ sớm, phiền em về phòng được không? "

Ngày xếp phòng kí túc xá, tôi lại xui xẻo thế nào bốc trúng phòng của JeongHan, lại là phòng nhỏ nhất, cho nên đành ngậm ngùi cùng mỗi mình cậu ta chung phòng. Mặc dù rất muốn Jihoon ở lại thêm một chút để được ngắm nhìn lâu hơn, nhưng không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy hai người họ cười đùa vui vẻ, nhìn thấy gương mặt xán lạn của người kia, tôi lại cảm thấy vô cùng ngứa mắt.

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ