Chương 4.

4.5K 471 66
                                    

Ước gì tôi mắc hội chứng hay quên.

Như vậy sẽ tốt biết bao.

Không phải cảm nhận nỗi đau xé tâm can, thật tốt biết bao.

Chẳng nhớ rõ chuyện xảy ra như thế nào, tôi chỉ biết giờ đây, SeungCheol đang đè cả cơ thể của anh lên người tôi. Hai cổ tay tôi bị anh cố định chặt trên đầu giường chỉ bằng một tay. Hơi nhổm đầu dậy quan sát, áo sơ mi xộc xệch đã bị mở toang, trên bờ ngực trần trụi của tôi là cái đầu anh đang nhấp nhô. Bỗng SeungCheol cắn lấy một bên nụ hoa vốn đã cương cứng vì lạnh nơi ngực tôi. Cảm nhận hơi ấm đột ngột, tôi vô thức buột miệng bật ra tiếng rên nhưng rồi lại lập tức ngậm miệng ngay khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

" Dừng lại! SeungCheol, đừng! ... "

Tôi cố vặn vẹo hai cánh tay để giải thoát cho mình nhưng thực sự anh dùng sức nhiều hơn tôi nghĩ. Vậy nên không những không thoát ra được mà hai cổ tay còn thêm đau đớn vì lực nắm ngày một lớn. SeungCheol vừa bóp mạnh tay hơn để giữ tôi nằm yên vừa tiếp tục cắn mạnh lên từng mảng da thịt. Trên cơ thể tôi lúc này nổi bật những vết tím vết đỏ. Bất chợt nghĩ tới lịch làm việc ngày mai, tôi lo sợ những vết tích này sẽ bị phát hiện mà ra sức giãy giụa. Từng vết cắn của anh lại càng được gia tăng lực đạo khiến tôi đau nhói từng chỗ nơi răng anh ghé qua, ý nghĩ chuyện của mình sẽ bị lộ vẫn len lỏi trong đầu càng khiến tôi cật lực kháng cự.

" Dừng lại đi ... ! SeungCheol, tôi không phải Jihoon! Tôi là JeongHan, là Yoon JeongHan! "

Khẽ rít lên, lúc nhắc tới bản thân mình là JeongHan, lúc nhắc tới tên mình, cổ họng tôi không khỏi dâng lên một đợt đắng chát.

Phải, tôi không phải Lee Jihoon.

Tôi là Yoon JeongHan.

Cho nên chỉ nhận được căm ghét và uất hận từ anh.

Tôi là Yoon JeongHan.

Cho nên có lẽ rằng, mãi mãi sẽ không được anh đáp lại tình yêu đơn phương này.

Nhưng, mãi mãi là bao xa? Vì tôi không phải một con người kiên nhẫn.

Nghe tôi nói xong, động tác của SeungCheol cũng ngừng hẳn lại. Sau đó, anh ngước lên nhìn tôi.

Mặt đối mặt.

Lần đầu tiên sau chừng ấy thời gian, tôi được nhìn thấy anh ở khoảng cách gần và chân thực đến vậy.

Thế nhưng, sao ánh mắt anh lại vẫn đâm sâu vào trái tim tôi như này?

Sau đó ... Không có sau đó nữa.

Vì ngay lập tức tôi chỉ còn cảm thấy thân dưới đau đớn một trận tê buốt. Cơn đau từ phía hạ thân đánh thẳng lên não làm tôi mở lớn hai mắt, cổ họng hoàn toàn muốn gào lớn, nhưng không một âm thanh nào phát ra được. Thực sự, đau đớn tới chết đi sống lại.

Choi SeungCheol không nói gì, đột ngột một nhịp đưa toàn bộ phân thân thô to vào sâu trong cơ thể tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như toàn thân mình từ trên xuống dưới đã bị ai xé toạc ra.

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ