Có một câu nói như thế này.
' Thì ra, làm làm người ta tổn thương lại càng khiến người ta nghĩ về mình nhiều hơn. Vậy nên muốn đối phương không quên được mình thì chỉ cần khiến đối phương tổn thương sâu sắc là được. '
Vậy hóa ra, từ trước tới nay, là vì tôi không muốn em quên tôi, hay thực chất là không muốn hình bóng em biến mất?
_______________
Tôi nhìn đám trẻ đang nháo nhào cả lên, tụm lại xung quanh Jeonghan ngay khi người kia vừa bước ra khỏi căn phòng tối mịt. Những câu hỏi cứ thế nối tiếp nhau vang lên, chẳng để cậu ấy kịp trả lời. Tôi bật cười khi thấy vẻ mặt bất lực của cậu ấy hiện ra rõ rệt. Cho đến khi DoKyeom lên tiếng.
" Anh, sao hôm nay anh cười lạ thế? "
Cũng vì cậu bé hỏi nên tôi mới để ý kĩ hơn. Quả thực hôm nay nụ cười của Jeonghan khác lắm. Khóe môi cao hơn, hai má hồng hơn, nét mặt lại càng rạng rỡ hơn mọi ngày. Hiện giờ trông cậu ấy chẳng khác nào bông hoa với bộ cánh trắng nuột tinh tế đang nhẹ nhàng nở rộ, khiến lòng tôi như lấp đầy bằng nụ cười rực rỡ ấy. Nhưng ngay khi câu hỏi của DoKyeom vang lên, cũng là lúc nét mặt rạng rỡ kia như đông cứng lại, khóe môi cậu ấy cũng dần dần hạ xuống như có như không mà chẳng ai phát hiện. Không gian im lặng bao trùm xung quanh, hoặc có lẽ, là phủ lên toàn bộ tâm tư tôi. Trong tâm trí chẳng hiểu vì sao lại mịt mù tăm tối như sương giăng khắp lối.
Ngay sau đó, giọng nói lanh lảnh trẻ con của đứa út vang lên, " A, thực sự khác nè! Anh Jeonghan bữa nay trông rạng rỡ hơn nhiều! ".
Cậu ấy tuy nghe vậy nhưng vẫn không chịu trả lời lấy một câu, từ lúc xuất hiện, không nói lấy một lời. Ánh mắt người kia sao bỗng thật lạ . .
Cái ánh nhìn của một người anh nhìn những đứa em ngây ngô ngốc nghếch. Cái ánh nhìn của một người thân nhìn những người mà mình rất thương. Còn, như ánh nhìn của một người có chuyện buồn thật buồn, và sắp đi xa thật xa.
Bên tai bỗng vang lên những câu cậu ấy vẫn luôn hỏi đi hỏi lại lũ em. Dino là bé cưng của ai nè? Dokyeomie là đồ ngốc của ai nè? The-eighteu là bông hướng dương của ai nè? Sau đó là nhận lại cái thở dài ngao ngán của Dino rằng của Jeonghannie hyung ạ ~ Hay cái vẻ mặt tươi tắn trả lời ngay của Dokyeom rằng của Jeonghannie hyung ạ ~ Hay cái nụ cười bất lực của Myungho rằng của Jeonghannie hyung ạ ~ Từ tận đáy lòng không hiểu đâu ra lại trồi lên một mầm cây nhỏ, và mầm cây ấy cứ thì thầm thì thầm bảo với tôi rằng, có phải cậu cũng muốn là gì đó của Jeonghannie phải không nè?
Nhưng sau đó, mọi thứ như vỡ bụp một cái như bong bóng nước nở tới độ của nó, vỡ bụp một cái rồi hoàn toàn biến mất. Ngay khi Seungkwan lên tiếng, thằng bé từ giữa xấp nhỏ chui ra, một mực ôm chặt cứng cánh tay cậu ấy lắc qua lắc lại, ánh mắt tha thiết hướng lên nhìn người phía trên.
" Anh! Anh! Có phải anh hết bệnh rồi không? Phải không anh? Phải không? "
Câu hỏi của thằng bé như một lần bao quanh trái tim tôi, rồi lập tức siết mạnh, bóp lấy tim tôi như muốn nghẹt thở. Bởi vì tôi biết, căn bệnh của cậu ấy chính là vì tôi mà nảy mầm, căn bệnh của cậu ấy chính là vì tôi mà chết đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hanahaki ;; CheolHan
Fanfiction@Thnn_Vnn trung, ngược. " Điều đau đớn nhất của việc yêu đơn phương chính là, bạn chỉ có thể khiến người đó cảm động, chứ chẳng thể nào khiến người đó thích bạn. Cảm động và cảm nắng, là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Khác đến đau lòng. " - Vì fanfic...