Chương 8.

4.2K 461 25
                                    

Mỗi ngày, nhắm mắt lại thấy cậu, mở mắt ra người đầu tiên muốn nhìn thấy vẫn là cậu.

Thiết rồi cũng nghĩ, bản thân bây giờ, ngoài loại tình cảm mang tên cậu, tôi còn có thể có cảm xúc gì nữa?

Buồn vui cáu giận, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa.

Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ, con người hiện tại của tôi được sinh ra nữa.

SeungCheol, là vì anh, mà tôi trở nên như này sao?

Khẽ lắc đầu để đánh bay ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Không đúng, vẫn luôn là do tôi.

Tự tôi ảo tưởng, tự mình luyến.

__________________________

" JeongHan, tôi không muốn cậu chết. "

Ước gì, có thể nghe câu nói ấy nói ra từ chính miệng anh.

Như vậy, nhất định tôi sẽ không chết đi.

Jisoo ôm lấy tôi, một tay vuốt nhẹ mái tóc đã khô xơ xác vì thuốc nhuộm, một tay đặt trên lưng tôi. Trời se lạnh, cơn gió theo khe cửa mà lùa vào khiến làn da nhợt nhạt của tôi thêm xanh xao, lạnh càng thêm lạnh.

Tựa như, đau càng thêm đau, sẹo càng chồng chéo.

" Cảm ơn cậu, Jisoo à. "

Cảm nhận được nguồn hơi ấm tỏa ra từ cái ôm của người kia, tôi càng rúc sâu thêm vào lồng ngực cậu. Chà, tôi không ngờ rằng mình vẫn còn có khả năng cảm nhận hơi ấm cơ đấy.

Lại khẽ tự cười nhạo chính mình.

" Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh mình, Jisoo a . . . Nhưng mà, "

" Xin lỗi cậu . . . "

Xin lỗi vì không thể đáp trả tình cảm của cậu.

Xin lỗi vì đã khiến cậu phải có cảm giác giống như tôi từ trước tới giờ.

Xin lỗi . . .

Tôi cựa quậy, tách ra khỏi vòng tay người kia. Thật may sao, Jisoo không có vẻ gì là đau buồn như tôi vẫn sợ, cậu chỉ nhẹ mỉm cười, xoa đầu tôi.

" Đừng lo, tôi không muốn cậu khó xử, cũng không muốn cậu ép bản thân mình với tình cảm này của tôi. Không thể ở bên cậu với tư cách của một người bạn trai, chúng ta vẫn luôn làm bạn được mà. JeongHan, không cần phải xin lỗi. "

Jisoo luôn biết cách làm cho những người bên cạnh cậu ấy thoải mái, cũng giống như bây giờ vậy.

" Hyung ~ Bọn em đến thăm anh đây ~ "

Bỗng cửa bị đẩy vào. Là mọi người, còn có, Choi SeungCheol. Ánh mắt cậu ấy vẫn vậy, vẫn thật lạnh lùng và chán ghét tôi như vậy.

Tôi thực sự không tài nào hiểu nổi.

Có thể ở trên sân khấu, cùng tôi đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ cười đùa làm trò, rồi ở đằng sau sân khấu ấy lại là một con người hoàn toàn khác. SeungCheol, cậu không thấy mệt sao?

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ