Chương 11.

4.3K 436 33
                                    

Ai cũng có nỗi luyến tiếc của riêng mình.

Nhưng với Choi SeungCheol, có lẽ điều hối hận nhất, chính là không kịp đáp trả tình cảm của Yoon JeongHan.

______________

Tôi đứng nhìn cậu ta nằm ngủ trong phòng bệnh cô đơn. Thực ra, bên cạnh JeongHan lúc này còn có Jisoo đang ngồi trông chừng.

Mặc dù có bóng người hiện hữu, nhưng sao dáng vẻ nhỏ vẻ kia vẫn cô độc đến thế?

A, lại nghĩ ngợi linh tinh rồi.

Không có chân tình, một chút cũng không. Chỉ là thương hại thôi.

Tự nhủ lòng mình, tôi cũng chẳng hiểu vì sao bản thân phải làm như vậy nữa. Điên thật rồi!

" Cậu là S.Coups? "

Mải mê nhìn vào phòng bệnh qua ô cửa kính, bỗng dưng bên cạnh tôi xuất hiện một vị bác sĩ trung niên. Nghe nghệ danh của mình, tôi khẽ gật đầu, nở nụ cười đầy máy móc.

" Tên thật của cậu, là Choi SeungCheol phải không? Con gái tôi rất thích cậu, nên tôi cũng có quan tâm một chút. "

" Vâng, rất cảm ơn bác sĩ đã quan tâm tới chúng tôi. "

Chào hỏi xong, vẻ mặt hiền hậu của ông lập tức trở nên nghiêm nghị lạ thường. Trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác nhộn nhạo không an tâm.

" Tôi biết xen vào đời tư người khác là không tốt, tôi cũng không hề muốn như vậy. Nhưng có điều, tôi nhất định phải nói, mong cậu hiểu. "

Đôi mày tôi khẽ nhíu lại.

" Cậu JeongHan kia, hiện giờ mang trong người rất nhiều bệnh. Lại là tâm bệnh. Thực sự, nếu như cậu ấy không có tiến triển gì là khá hơn về mặt tâm lí, tôi sợ rằng sẽ có ảnh hưởng rất xấu tới sức khoẻ hiện giờ. Là một người ở cương vị trưởng nhóm, tôi hi vọng cậu có thể giúp cậu ấy. Cũng là bởi, chỉ có mình cậu mới có thể giúp cậu ấy. . . "

Trong ánh mắt ông có thể thấy rõ vài tia bất lực cùng buồn rầu, nghe những lời kia, tâm chợt có chút rung động.

Càng không hiểu vì sao, sâu thẳm trong tim lại tự dưng nhói đau.

Trải qua một hồi im lặng, tôi cuối cùng cũng lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày, nhất quyết đem thứ cảm xúc vốn bị chôn chặt ngày trước một lần nữa vùi sâu xuống. Nhẹ nhếch khoé môi vẽ lên nụ cười cứng ngắc, tôi cố tình làm ra vẻ không hiểu.

" Bác sĩ nói gì tôi thực sự không hiểu cho lắm. Vả lại, chuyện liên quan tới sức khoẻ của một thành viên trong nhóm, bác sĩ nên nói trực tiếp với anh quản lí của chúng tôi. "

Vị bác sĩ kia khó nén nổi một tiếng thở dài, bất lực càng hiện rõ trong mắt, ông đặt một tay lên vai tôi giữ chặt.

" Tôi biết cậu hiểu. Hiểu những gì tôi nói, hiểu chuyện gì xảy ra, và hiểu được trái tim mình. "

Lòng tôi bỗng giật thót một cái, tim cũng như hụt mất một nhịp, cảm tưởng như mọi tâm tư trong lòng đều bị phơi bày cả ra trước mặt.

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ