Đường Việt Manh trải qua tin dữ mang tính đả kích hủy diệt của hệ thống đại nhân sau, dù là nàng tâm vững như thiết(yuna: sắt) kiên cường như tiểu cường, cũng trằn trọc một buổi tối, thẳng đến bình minh mới mơ màng ngủ, còn mơ vài ác mộng, thẳng đến cuối cùng bị đói tỉnh, mới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lăn từ trên giường xuống.Ngoài cửa Tào Ngọc nghe được tiếng vang trong phòng, vội vàng đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Việt Manh ngồi dưới đất, mãn nhãn mờ mịt, không khỏi có chút đau lòng, cúi mâu liễm đi mọi cảm xúc, hắn tiến lên nâng Đường Việt Manh dậy, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hàm chứa quan tâm, "Công chúa, không bị ngã thương chứ?"
Mặt già của Đường Việt Manh đỏ bừng, nàng lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nằm mơ bị lăn khỏi giường, còn bị người bắt tại trận, quả thực chính là mặt mũi cùng áo lót bên trong cùng với chăn đều bị quăng đi hết mà, âm thầm lấy lại bình tĩnh, nàng bi thương nói: "Ta mộng quân địch công phá quốc gia, phụ hoàng cùng hoàng huynh đều trở thành vong hồn dưới đao, ta muốn đi theo bọn họ, sau đó liền tỉnh."
Trong mắt Tào Ngọc hiện lên đau lòng, đỡ lấy tay Đường Việt Manh hơi có chút run run, "Công chúa, đừng thương tâm quá độ, sẽ bị thương thân thể, như vậy sẽ khiến những người quan tâm công chúa đau lòng." Đường Việt Manh bắt giữ được ý nhạy cảm trong lời nói của Tào Ngọc, cười thầm trong lòng, xem ra tâm tư vị thiếu niên hộ vệ này đối với vong quốc công chúa này đáng giá nghiền ngẫm a, này không phải là trung khuyển thôi, lão nương thích nhất trung khuyển , có tiền đồ, vạn nhất tương lai lão nương có thể phục quốc, nhất định phong thưởng ngươi.
Nàng đỡ tay Tào Ngọc chậm rãi đứng dậy, "Dẫn ta ra ngoài sân nhìn xem." Tào Ngọc gật gật đầu, đỡ nàng chậm rãi đi ra ngoài.
Thời điểm nàng đi đến sân, hai con mắt đã muốn trừng thành ngọc lưu ly, lả tả hào quang, này vẫn là phế ốc khắp nơi là ngói vụn cỏ dại mọc cao ngày hôm qua sao? Chỉ thấy toàn bộ cỏ dại cùng bụi gai đã bị nhổ đi, tường viện trọn trọn nhất tề, toàn bộ bàn ghế đá trong sân phế khí đã được chà lau sạch sẽ, phía trên bàn còn có một chén cháo thơm ngào ngạt, cư nhiên còn có cả một khối bánh bột ngô.
Đường Việt Manh kinh ngạc nhìn Tào Ngọc, hộ vệ này của nàng quả thực chính là tuyệt thế hảo nam nhân, lên được phòng khác xuống được phòng bếp đánh thắng được thị vệ càng đấu được lưu manh, chỉ là dựa theo thái độ hờ hững của hoàng đế Việt quốc đối với nàng, thì hắn làm sao sẽ hảo tâm mệnh lệnh người trong cung đưa đồ ăn tới đây?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Đường Việt Manh vừa chuyển, đột nhiên đặt câu hỏi: "Tào Ngọc, ngươi đưa cho bọn thị vệ thủ ngoài cửa bao nhiêu bạc?" Tào Ngọc không kịp tự hỏi, thành thành thật thật hồi đáp: "Ta dùng ngọc bội bên người đổi một túi gạo cùng một ít bánh bột ngô." Thấy Đường Việt Manh trầm mặc nhìn hắn, đứng hình một lúc mới tỉnh ngộ tự mình nói sai, mặt trướng đỏ bừng, ấp úng nói: "Khối ngọc bội đó cũng là vật vô dụng, đổi vài thứ cũng thế ."
Đường Việt Manh thở dài, tiến lên đổ cháo ra hai bát, đem bánh bột ngô một phân thành hai, đưa cho Tào Ngọc, "Ngươi cũng chưa ăn đúng không? Cùng ăn đi, " Tào Ngọc vội xua tay nói: "Không cần, công chúa, thần đã ăn qua rồi, đây đều là vì chuẩn bị cho công chúa, " Đường Việt Manh cười cười, "Được rồi, đừng có từ chối , ăn no mới có khí lực bảo hộ ta đúng không? Vạn nhất ngươi có chuyện gì, thì ta còn có thể dựa vào ai?"
Mắt Tào Ngọc có chút phiếm hồng, con ngươi sáng như nước kinh ngạc nhìn Đường Việt Manh, thật lâu sau tiếp nhận bánh bột ngô, miệng lớn ăn, trong lòng cũng là vô cùng ấm áp.
Chính như Đường Việt Manh sở liệu, vài ngày tiếp theo, hoàng đế Việt quốc tựa hồ cố ý quên nàng, trừ bỏ thủ vệ mỗi ngày thay ca ở cửa, thì không ai cho bọn họ một giọt nước cùng một hạt gạo, xem ra hoàng đế này tuy ngại mặt mũi minh quân không muốn xuống tay giết vong quốc công chúa Mộ Dung quốc là nàng đây, nhưng là ba bữa không đưa, quần áo đệm chăn đều không đề cập, nàng trong loại hoàn cảnh giá lạnh ác liệt này cũng chỉ có thể đông chết hoặc là đói chết, đến lúc đó thông truyền với bên ngoài là nàng bạo bệnh mà chết, lí do cỡ nào hoàn mỹ a.
Thật sự là ác độc a, ni mã nói không chừng biện pháp này là hai cái tra nam tiện nữ Tiêu Đằng cùng Thanh Minh Tuyền kia nghĩ ra, nàng mà chết thì sẽ không còn người nào biết gièm pha của bọn họ, bọn họ có thể song túc song phi, mắt thấy lương thực Tào Ngọc dùng ngọc bội đổi lấy dần dần không còn, Đường Việt Manh rốt cục không nhịn được nữa, lão nương còn không ra tay thì có mà chết đói, ngươi bất nhân lão nương đây cũng liền bất cứ thủ đoạn nào , hoặc là bị đói chết hoặc là bị diệt khẩu, nếu dựa theo loại biểu hiện làm kĩ nữ còn muốn lập đền thờ này của hoàng đế Việt quốc, có lẽ có thể thành công.
"Tào Ngọc, ngươi có khinh công không?" Đường Việt Manh nghiêm túc hỏi, Tào Ngọc kinh ngạc gật gật đầu, "Công chúa, thần biết một ít khinh công, nhưng là thị vệ trong cung quá đông, thần không thể khiến công chúa mạo hiểm." Đường Việt Manh gật gật đầu, người kia tưởng là nàng muốn trốn khỏi cung đây, nàng cũng không ngốc mà chạy, loại chuyện này nàng không làm được, nàng ở bên tai Tào Ngọc khinh ngữ vài câu, Tào Ngọc kinh ngạc gật gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Quả nhiên mấy ngày sau, quản sự trong cung mang theo rất nhiều đồ ăn cùng quần áo chăn đệm đến đây, tùy thân còn có hai cung nữ, "Công chúa điện hạ, Việt quốc chiêu đãi có chỗ không chu toàn, mong ngài bao dung, thần phụng mệnh Hoàng Thượng đến thăm công chúa, Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, ngày khác có nhàn rỗi chắc chắn sẽ tiếp kiến công chúa."
Đường Việt Manh một bộ cảm động đến rơi nước mắt, "Tạ ơn thánh ân Hoàng Thượng, " thầm nghĩ trong lòng, ni mã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi cho là muốn chiếm được hảo thanh danh đơn giản vậy sao? Thì ra là Đường Việt Manh dặn dò Tào Ngọc tránh thị vệ trông coi, vụng trộm trà trộn vào trong cung, gặp qua tiểu cung nữ cùng thái giám nào, thì giả tiếng làm bộ như hai cung nhân đối thoại, tinh tế miêu tả Hoàng Thượng như thế nào khắt khe với vong quốc công chúa, muốn cho nàng đói chết đông chết, sau đó cảm khái vài câu Hoàng Thượng tuy là minh quân, cũng không hơn gì cái dạng này, dung không được người mất nước.
Quả thực mới mấy ngày, lời đồn đã truyền khắp trong cung, dần dần rơi vào tai đại thần trong triều, các đại thần tiến gián, Hoàng Thượng đã hạ chỉ ưu đãi đối với hoàng tộc Việt quốc, nay truyền ra loại chuyện này, đối với nhân đức của Hoàng Thượng có ảnh hưởng thật lớn, hoàng đế Việt quốc vô cùng tức giận, nề hà tin tức đã truyền ra rồi, lại không thể giết người diệt khẩu, bất đắc dĩ chỉ có thể dụ dỗ cho xong việc.
Tào Ngọc đối mưu kế của Đường Việt Manh khâm thán không thôi, trong lòng mơ hồ cảm thấy công chúa bắt đầu không còn đơn giản nữa rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đêm nay muốn tăng ca đến hai ba điểm, không kịp mã tự càng nhiều, chỉ có thể trước phóng điểm ấy cam đoan ngày càng , thân nhóm thật có lỗi, ngày mai hội thượng thật dày một chương, bình luận cũng muốn ngày mai hồi phục , thật có lỗi ~~
Cám ơn diệp phiêu linh thân lôi, đưa lên tiểu Manh Manh cùng Tào Ngọc môi thơm một quả ~~ ba ~~
![](https://img.wattpad.com/cover/72981555-288-k472147.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN)
Teen FictionXuyên qua xui xẻo thôi, thế lại còn xuyên thành các loại nhân vật phản diện trong văn cẩu huyết. Đầu tiên là xuyên thành cặn bã thê tử, sau đó là phi họa quốc, biểu muội ác độc, trưởng tẩu cay nghiệt, nữ phóng túng ma giáo cùng các loại nhân vật...