Chương 102

65 0 0
                                    

Lúc Đường Việt Manh từ từ tỉnh lại, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, vô số lần kinh nghiệm xuyên qua nói cho nàng biết, mỗi lần xuyên qua không phải bị hắc hắc hưu hưu sắp chết thì chính là đang trên đường chuẩn bị tìm chết, đương nhiên là cái sau chiếm đa số, cũng may trên cơ bản là chết kiểu này luôn tương tự nhau, đơn giản chỉ có hai loại, treo cổ tự tử cùng nhảy lầu, vì thế lần này nàng rốt cục học ngoan , khi ý thức được mình sắp tỉnh lại, liền lập tức bắt lấy cái gì có thể bắt.

Mềm nóng nóng, trong bóng loáng dẫn theo cứng rắn gì đó, hình như là kén, Emma, đây là cái gì? Sau đó một thanh âm thiếu nữ nhu nhu tinh tế vang lên, ngữ khí tràn đầy quan tâm, "Tẩu tử, ngươi tỉnh rồi, Tam ca, mau tới, tẩu tử tỉnh rồi." Một trận tiếng bước chân vang lên, sau đó là một tiếng nam trầm thấp, "Tiểu muội, ngươi chiếu cố tẩu tử trước đi, ta lấy canh cá ở phòng bếp đến, thừa dịp nóng ăn cho nó ngon." "Hảo."

Đường Việt Manh chậm rãi mở mắt, nàng nằm trên một cái giường, đệm chăn trên giường tuy coi như dày, nhưng là làm bằng vải thô, bên giường có một ngọn đèn nửa mới nửa cũ, ánh đèn heo hắt, nương theo ngọn đèn mỏng manh, nàng đánh giá chung quanh một chút, đây là một gian phòng ở không lớn, thu thập coi như sạch sẽ, bố trí mộc mạc, đồ dùng coi như đầy đủ, nhìn ra được đây là một hộ miễn cưỡng có của ăn của để.

"Tẩu tử, tẩu có khỏe không." Thanh thúy thanh âm vang lên, là thiếu nữ lúc trước nói chuyện, Đường Việt Manh chuyển mắt, đây là một nữ hài tử thanh tú gầy yếu, xem tuổi nhiều nhất mới mười lăm mười sáu, một tay bưng cốc trà, tay kia thì bị nàng cầm chặt, mãn nhãn thân thiết, thấy Đường Việt Manh nhìn mình, vội vàng đưa cốc trong tay cho nàng.

"Tẩu tử, uống chút nước ấm đi, hôm nay Tam ca đến bờ sông bắt cá, nấu chút canh cá, tẩu tử, đợi lát nữa tẩu uống vào bổ bổ thân thể đi, tẩu vừa mới mất..." Thiếu nữ bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên kinh hoảng, tựa hồ nói lời không nên nói, vội chuyển đề tài, "Tẩu tử, tẩu đã tỉnh, để muội tìm đại ca đến."

"Đừng đi , " thanh âm trầm thấp vang lên, một thiếu niên dáng người cao ngất diện mạo tuấn tú từ ngoài cửa vào, ánh mắt lại nặng nề, "tính Đại ca ngươi không phải không biết, bảo hắn đến, trừ bỏ mắng đại tẩu không cẩn thận thì chỉ là giải thích nhị tẩu không cố ý , thân thể đại tẩu vừa mới đỡ một chút, đừng làm tẩu ấy động khí ."

Nói xong nhìn Đường Việt Manh, trong giọng nói có quan tâm, "Đại tẩu, thân thể tẩu vừa khởi sắc, uống chút canh cá bổ bổ thân thể, hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày đi, dưỡng tốt thân thể mới là điều quan trọng." Nói xong, bưng một bát canh cá nóng nghi ngút cho Đường Việt Manh.

Đường Việt Manh tiếp canh cá, trong lòng có chút động dung, hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, nàng đắp hai tầng chăn thật dày còn cảm thấy hàn ý tẩm cốt, người này cư nhiên còn đến sông phá băng bắt cá, thật sự là rất quan tâm nàng, "Cám ơn tam đệ, " Đường Việt Manh cảm kích nói, trên mặt non nớt của thiếu niên hiện lên một chút ngượng ngùng, "Đại tẩu, thừa dịp nóng ăn đi."

Đường Việt Manh từng ngụm từng ngụm uống canh cá, mặc dù có chút đạm lại dị thường ngon, bụng của nàng đã thầm thì kêu đói rồi, lúc này cảm thấy bát canh cá này thật sự là vô cùng mỹ vị, nàng xuyên qua nhiều nơi như vậy, ăn quen sơn trân hải vị nhiều, nay coi như đổi khẩu vị.

ĐEM NHÂN VẬT PHẢN DIỆN THƯỢNG VỊ ĐẾN CÙNG (NỮ PHỤ VĂN) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ