Chương 18: Là anh sao?

438 49 17
                                    

" Mark Tuan...là.... là anh sao?". Youngjae không tin vào mắt mình nên gặng hỏi lại.

" Phải là tôi! Cậu có sao không?". Hắn có chút quan tâm hỏi

" Cảm ơn anh tôi ổn!....". Cậu vội kéo Jinyoung còn sợ hãi đứng lên, nhưng do lúc nãy ngã bị thương nên cậu hơi nhíu mày lại nhưng không qua khỏi mắt hắn.

" Có phải bị thương rồi không? Đưa tôi xem". Hắn không hiểu vì sao lại muốn xem cậu nhóc trước mặt mình có bị thương hay không, kể từ lúc người con gái hắn yêu thương không còn trên đời nữa hắn đã trở nên vô cảm với mọi thứ lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào công việc, không để thứ gì vào mắt mình.

" A...tôi....". Cậu cảm thấy lung túng trước người đàn ông này đang không biết phải làm sao...thì Jinyoung đứng bên cạnh lên tiếng

" Cậu ấy bị bọn lúc nãy xô ngã nên...." Chữ " bị thương" chưa thoát ra khỏi miệng thì hành động của hắn làm cho cả hai kinh ngạc

Hắn nghe cậu bị thương liền kéo tay cậu về phía mình, lật trái lật phải thì thấy quả nhiên trên cánh tay và lòng bàn tay bị trầy đến chảy máu, hai hàng lông mày của hắn bất giác nhíu chặt lại

" Jinyoung cậu sao lại nói cho anh ta biết chứ, mình không sao mà!". Cậu nhìn Jinyoung trách móc

" Mình...mình....chỉ lo cho cậu thôi mà". Jinyoung bĩu môi nói

" Cậu...!". Cậu hết nói nổi với cậu bạn của mình

" A...Đau!". Đang nói chuyện với Jinyoung chợt cơn đau truyền tới từ bàn tay khiến cậu nhăn nhó đau đớn, quay đầu lại thấy hắn đang dùng khăn tay lau vết thương cho cậu.

"...."

" Vậy mà nói không sao...cậu ngốc vừa thôi!". Hắn vừa lau vết thương cho cậu vừa nói, rồi chợt khựng người không biết vì sao mình lại nói được như vậy.

" Youngjae cậu đau lắm sao...có cần đi bệnh viện không?". Jinyoung thấy bạn kêu đau cũng lo lắng hỏi

" Không sao, cậu đừng lo!". Cậu an ủi Jinyoyng đang sắp khóc

Hắn nhanh chóng xử lí vết thương, lấy khăn tay của mình quấn quanh vết thương cho cậu, lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu nói: " Tôi đưa cậu về!"

" Không cần...tôi tự mình về được rồi!". Cậu e dè nói

" Cấm nhiều lời, nhanh...!". Hắn bắt đầu gắt gỏng, lạnh lùng ra lệnh

Cậu và Jinyoung giật mình nhìn hắn, không làm gì được liền theo hắn ra xe.

Không khí trong xe trầm xuống chỉ nghe tiếng lào xào bên ngoài, cả ba người im lặng không nói gì. Xe hắn từ từ dừng trước con hẻm nhỏ.

" Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, khi nào có thời gian chúng tôi sẽ mời anh bữa cơm coi như trả ơn nhé!". Lúc chuẩn bị xuống xe cậu vội nói với hắn, hắn chỉ nói cộc lốc: " Không cần"...Rồi lái xe nhanh chóng rời khỏi

" Anh ta thật đáng sợ...". Jinyoung nhớ lại mà rùng mình

" Haha!!! Dù sao anh ta cũng giúp tụi mình mà, nếu không tụi mình không đứng đây được đâu.

[ Longfic Markjae] Vì em!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ