Chap 100

270 24 3
                                    

Vùng đồi núi rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ có âm thanh của các loài chim gọi nhau.

Nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống ngôi biệt thự như đang phủ một lớp mạ vàng, trông rộng lớn sang trọng vô cùng.

Đây là lần thứ hai Từ Châu Huyền tới, nhưng với một chốn thế ngoại đào nguyên thế này, cô không khỏi liên tục ca ngợi vẻ đẹp kinh diễm lòng người này.

Như lần trước, cánh cổng biệt thự mở toang, Từ Châu Huyền đi thẳng vào liền nhìn thấy chiếc xe Lộc Hàm lái ngày hôm qua đậu bên cạnh bể bơi.

Quả nhiên anh đang trốn ở đây... Từ Châu Huyền dừng xe, rút chìa khóa, mang theo túi bước xuống, rồi thẳng tiến về phía cửa biệt thự.

Nhấn chuông, mãi không ai ra mở. Từ Châu Huyền nhíu mày, đáy lòng càng lo lắng không thôi, liền vòng ra sau biệt thự như lần trước, thấy cửa sổ sát đất có hé mở, bèn đẩy cửa đi vào.

Từ Châu Huyền lên lầu hai, dọc theo hành lang đi tới phòng ngủ của Lộc Hàm, đang định vặn tay nắm thì cánh cửa lại bị người bên trong mở ra trước.

-

Sáng sớm lúc Lộc Hàm tỉnh lại, thấy Từ Châu Huyền nằm trong lòng, cứ tưởng mình hoa mắt mà trông gà hóa cuốc.

Cứng đờ người nằm bất động, cứ trơ mắt một hồi thật lâu, mới từ từ bắt kịp cảnh tượng tối hôm qua rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng. Lúc ấy anh chưa uống bao nhiêu, một mình lái xe không mục đích dạo vòng quanh đường phố Bắc Kinh đêm khuya trống vắng, trong đầu luẩn quẩn lời cô nói trong Kim Bích Huy Hoàng:

"Mối tình đầu của tôi không sôi động như của mọi người. Nói chung là tình đơn phương, tôi thầm mến một nam sinh nhiều năm. Vì anh ấy, tôi chăm chỉ học tập để được vào ban nhất, rồi vì anh mà nghiêm túc phấn đầu suốt năm cấp ba để thi vào đại học A."

Trái tim như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt mãi không buông, đau đớn quá đỗi, anh bèn đến quán bar một mình mượn rượu quên đi vết thương lòng đang âm ỉ đến tận khuya.

Thật ra, lúc anh ra khỏi quán bar, ý thức vẫn rất tỉnh táo, thậm chí tốc độ điều khiển xe cũng đều đều theo đúng luật giao thông, đèn đỏ dừng, đèn xanh chạy. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại lái về Cẩm Tú Viên.

Anh không say đến độ đầu óc mơ hồ, những chuyện xảy ra sau đó anh còn nhớ rất rõ. Mặc dù do chất cồn kích thích, anh đã mất lý trí nói ra lời thật lòng, cũng may không dẫn đến sai lầm nghiêm trọng.

Lộc Hàm hít sâu một hơi, cảm thấy đầu hơi nặng nề, sau lưng thì đau rát. Anh biết, nhất định là do tối hôm qua uống rượu khiến vết thương càng trầm trọng.

Dẫu cứ muốn được ôm cô như thế nghỉ ngơi một lúc, nhưng từ nhỏ đến lớn, thời điểm thương tật bệnh hoạn khó chịu đến mấy, anh cũng đã quen một mình chịu đựng. Vì vậy, anh ngoan cường bước xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi rời đi.

Miễn cưỡng chịu đựng sự khó chịu trong người, anh lái xe đến biệt thự Nghi Sơn, về phòng ngủ lấy đại hai viên thuốc giảm sốt uống, rồi nằm ngủ mê man cho tới khi có tiếng chuông cửa đánh thức.

Xuống giường, mới phát hiện hồi sáng về vội quên thay giày, anh bèn đi chân trần ra phía cửa, vừa vặn mở thì thấy Từ Châu Huyền đang đứng ngay trước mặt.

Lộc Hàm cho rằng mình bị hoa mắt, thoáng sững sờ tại chỗ.

Từ Châu Huyền cũng bị giật mình khi Lộc Hàm bất thình lình mở cửa, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, thấy sắc mặt người đàn ông trước mắt tái nhợt đến dọa người.

Từ Châu Huyền cau mày, vô thức vươn tay muốn kiểm tra trán Lộc Hàm có nóng không.

Kết quả là đầu ngón tay cô vừa chạm tới lông mày của anh, Lộc Hàm chợt hồi phục tinh thần, nhớ tới sau lưng mình bị thương, đành không nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay Từ Châu Huyền:

"Ai bảo cô tới đây?"

Cử động bất ngờ của Lộc Hàm khiến Từ Châu Huyền rùng mình choáng váng. Cô ngước lên, nhìn Lộc Hàm muốn mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt của người đàn ông lại lần nữa vang lên:

"Ra khỏi biệt thự của tôi!"

Sau đó, anh liền không thương tiếc hất tay cô ra, rồi đóng sập mạnh cửa.

Kiểu An Hảo phản xạ đẩy cửa, nhưng vô tình lại trật vào khung cửa.

Lộc Hàm căng thẳng, tay mắt nhanh lẹ bắt lấy cánh cửa, sau đó trừng mắt nhìn ngón tay Từ Châu Huyền suýt chút nữa bị cửa đập, giọng nói hỗn loạn pha lẫn tức giận:

"Tôi đã bảo là cô hãy ra khỏi biệt thự của tôi!"

Nói xong, Lộc Hàm liền muốn đóng cửa lần nữa, nhưng lại thấy bàn tay của cô gái bất chấp vịn lấy khung cửa không buông. Rốt cuộc anh không thể làm gì khác hơn là cắn răng giật cửa về, cạy tay ra, bế ngang người cô lên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cất bước thẳng xuống lầu.

"Anh muốn làm gì?" Từ Châu Huyền vừa dứt câu , Lộc Hàm liền trực tiếp mở cổng biệt thự, quăng Từ Châu Huyền ra ngoài, rồi không chờ Từ Châu Huyền kịp phản ứng, lập tức đóng "rầm" cửa trước mặt cô.

Từ Châu Huyền đập đập cửa, bên trong không có chút động tĩnh. Cô nghiêng đầu nhìn quan cửa sổ sát sất rộng sáng sủa, thấy Lộc Hàm đã cất bước lên lầu. Từ Châu Huyền bĩu môi, tiếp tục đi vòng ra sau biệt thự, tiếp tục hành động chui vào biệt thự qua cửa sổ sát đất đó lần nữa. Đã rút được kinh nghiệm lần đầu, lần này Từ Châu Huyền chạy lấy tốc độc cực nhanh.

Cửa phòng ngủ không khóa. Lộc Hàm nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang ngắm cái gì. Từ Châu Huyền thận trọng bước vào, từng chút từng chút tiến sát giường.

Vào lúc Từ Châu Huyền đã gần kề, Lộc Hàm mới cảm thấy có gì đó bất thường, anh vô thức quay đầu lại. Nhưng chưa kịp thấy rõ mặt Từ Châu Huyền thì cô gái đã quàng chân qua bên hông của anh rồi.

Đột ngột bị đè nặng khiến Lộc Hàm khẽ nhăn mày, vươn tay muốn đẩy Từ Châu Huyền đang ngồi trên người mình xuống. Nhưng cô gái lại nhanh tay hơn, chớp mắt liền kéo vạt áo của anh lên. Vết thương sau lưng anh cứ thế bị bại lộ ra trước mắt cô không báo trước.

Lộc Hàm giơ tay trên không trung tức khắc khựng lại, toàn thân cứng đờ.

Trên tấm lưng trắng là một mảng trầy rất lớn. Vết thương không được điều trị kịp thời nên đã có dấu hiệu nhiễm trùng mưng mủ, nhất là nơi bả vai sưng đỏ dữ dội.

Từ Châu Huyền nhìn thấy vậy, lập tức mặt mày tái nhợt, cắn môi, nhẹ giọng nói:

"Là lúc cứu tôi bị thương đúng không?"

[Longfic] Ông Xã quốc dânWhere stories live. Discover now