CHƯƠNG 10

13.4K 632 10
                                    

Về đến nhà hắn nhanh chóng tẩy rửa thêm lần nữa, tuy không nhìn thấy tới nơi kia nhưng hắn cũng biết nơi đó sưng thế nào và vô cùng khó chịu khi di chuyển.

Vậy ra sau khi hắn cùng Ngọc Tú làm xong hẳn là cậu ấy cũng khó chịu vậy mà hắn không quan tâm cậu nhiều hơn, nghĩ lại thật đáng trách.

Nhưng dù có đáng trách thì cậu ấy không quay về với hắn thế này mới là đau đớn. Không sao hắn vẫn sẽ chờ, chờ đến khi cậu ấy đổi ý hắn sẽ luôn luôn mỉm cười đón chờ cậu trở về, tới lúc đó hai người sẽ lại hạnh phúc thôi. Chắc chắn sẽ như vậy.

Hắn mỉm cười nhẹ nhìn khung hình chụp cậu thiếu niên đang cười rất tươi như ánh ban mai, hắn bước lại cầm tấm hình và khẽ hôn lên đó. Chuyện tình đêm qua là do hắn sơ suất sau này hắn sẽ không uống rượu nữa xem như chưa có chuyện gì như thế có tính là phản bội cậu ấy hay không.

Phải rồi, bây giờ hắn mới nghĩ tới như vậy có cho là phản bội hay không? Hắn không muốn cậu lại giận hắn đâu, không muốn!

Trong khi Hướng Khải tự tìm vấn đề nan giải trong đầu thì bên kia Tống Bảo cũng có vấn đề nan giải.

Đại thúc cả đêm không về điện thoại cũng không bắt thật làm người khác lo sốt vó lên.

Sáng nay đang trên đường chở tổng tài đại nhân thì nhận được tin nhắn báo bình an của ai kia thì mừng đến suýt gây tai nạn giao thông khiến tổng tài đại nhân đã lạnh lùng giờ thêm sát khí nữa. Tống Bảo vuốt mồ hôi.

"Xin....xin lỗi Nghiêm tổng."  Không dám nhìn cả vào gương chiếu hậu cậu hết sức lo lắng

nói

"Lần sau nhớ mua bảo hiểm."

"Ha...Nghiêm tổng ngài không cần lo lắng tôi vẫn rất khỏe." Cố nặn ra nụ cười ngượng.

"Tôi nói mua cho cái xe."

Lần này triệt để câm nín.....

Tống Bảo vuốt trán, xem như may mắn đi cậu ta còn chưa bắt bồi thường cơ mà. Thật ra thì những lời đồn trong công ty cũng không mấy là thật a. Mọi người đồn thổi cậu ta như la sát tái thế ấy nhưng làm việc mấy tháng với nhau chả có gì cả rất bình thường. Xem ra cậu ta cũng chỉ là thanh niên mà thôi.

Uhm .. không phải thanh niên bình thường mà là tổng giám đốc một công ty a.

Hầy....dù sao cũng giữ được công việc này a, tiền lương tốt còn có thưởng giúp Tống Bảo cậu không lo chuyện học phí a.

Tới nơi Tống Bảo xuống xe mở của cho Nghiêm Hạo.

"Dùng tiền của anh."

"Hả? sao cơ?"

"Người gây tai nạn là anh. Mua bảo hiểm đương nhiên là tiền của anh rồi, ngu ngốc." Nói xong thì cậu lạnh lùng bước vào công ty.

Tiền của ai cơ chứ???

Tống Bảo hét trong đầu. Phải nói nha Nghiêm tổng sao lúc đầu cậu không nói thẳng ra là trừ tiền lương đi sao phải vòng vo này kia các thứ vậy???

Tại Sao? khóc không ra nước mắt.

Hầy... rút lại mấy suy nghĩ tốt về cậu ta, bỏ đi người ta có quyền mà đợi chừng nào cậu thành tài nhất định sẽ uy hơn thế.

Bây giờ thì.....đồng chí, chúng ta đi đăng kí bảo hiểm cho ngươi vậy. Cậu mếu mó nặng nề bước vào xe.

Tầng cao nhất của tòa nhà, phòng giám đốc.

"Cậu biến đi đâu cả buổi điện thoại không nghe?" San San để tờ báo lại mặt bàn.

"Không phải đã tới rồi sao?" Cậu cởi áo khoái ngoài treo lên thanh để đồ rồi ngồi vào ghế giám đốc của mình.

"Dì Ngạn và Nghiêm Tuấn hôm nay tới."

"....thì sao?"

"Thì sao! Thì cậu lo mà đối phó. Hừ chị cậu sợ nhất là miệng của bà ta. Hễ gặp là chả có chuyện tốt. Phải nói chứ sao chú lại cho cậu ta vào công ty chứ, chú không tin tưởng năng lực của cậu à?"

"Mặc kệ muốn vào thì vào dù sao công ty cũng có phần của cậu ta."

"Hừ, tuy không ghét bỏ cậu ta nhưng sao không ưa nổi nhỉ. Cảm giác thật lạ cậu ta chắc cũng là kẻ hai mặt."

"Lại cảm giác. San San nếu bây giờ chị không làm việc của mình thì có cảm giác tôi sẽ làm gì chị hay không?"

"Nói chuyện với cậu thật nhàm chán." 

4: TỔNG TÀI LÀ HÀI TỬ CỦA TA (đam mỹ)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ