"Vừa mới đây mà đâu rồi?" San san bước tới.
Hôm nay cô mặc bộ váy ôm sát người màu đen nó không những ôm sát các đường nét cơ thể cô mà còn tôn lên nước da trắng ngần của cô. Tóc được búi lên gọn gàng cùng gương mặt không mang mắt kính được make up nhẹ nhàng thanh tú. Dáng vẻ khác với thường ngày của cô khi đi làm.
"Hầy không quan tâm. Này, cho chị mượn xe của cậu."
"Xe chị đâu?"
"Đem đi sửa rồi, phải rồi cho chị mượn luôn tên tài xế. Giờ này làm biếng lái lắm."
"Hừ, chúc may mắn." Cậu cười nửa miệng.
"Cười cái rắm việc này chả hay ho gì cả. Xem mắc cái rắm gì chứ. Chị khinh."
Một cô gái xinh đẹp mà luôn miệng nói lời khác với dáng vẻ của mình. Một số người nhìn cô như người không có giáo dục nhưng San San cũng chả hiền lành gì, ai nhìn cô cô trực tiếp trừng lại.
Sau khi mượn được xe cô đi ra ngoài đợi.
Tống Bảo cũng vừa lúc chạy xe tới, cậu ngồi trong xe điều chỉnh kính chiếu hậu, chỉnh chút quần áo, mở cửa cho một chân xuống định đi ra mở cửa cho sếp mình thì một người con gái đeo kính râm đã mở cửa lên xe ngồi yên vị ở hàng ghế sau.
Cậu quay lại nhìn chằm chắm cô gái với ánh mắt ngơ ngác, cô ta cũng rất thản nhiên.
"Nhanh nhanh lên không kịp thời gian."
Dù cô nói thế nhưng cô chả quan tâm đến đúng giờ hay không. Có trễ cả tiếng đi nữa cô còn vui chứ đừng nói giận.
Tống Bảo cũng tiếp thu khá chậm cho là cô gái lên nhầm xe.
"Cô gì ơi, cô lên nhầm xe rồi, xe này của...."
"Lái mau lên không trừ lương cậu."
Nghe hai từ nhạy cảm "trừ lương" Tống Bảo theo phản xạ cho chân vào nhanh nhẹn gài dây an toàn mở máy khởi động xe.
San San thấy phản ứng của cậu thì cười phì lên, không ngờ thằng nhóc kia có một nhân viên ngố như vầy xem ra sau này cũng không nhàm chán lắm.
Thấy cô gái cứ cười không ngớt cậu cũng chả biết nói gì cùng với chút ngượng ngùng, trước mặt cô gái xinh đẹp thế này lại làm hành động mất mặt khiến người ta cười mình, chỉ với mấy phút mà sĩ diện đàn ông mất tiêu không sót một mảnh.
Nhưng hình như đó không phải trọng điểm trọng điểm là dựa vào cái gì cậu phải chở cô ấy.
"Cô gái à, tôi nói thật ra cô lên nhầm xe rồi. Cũng may cho cô là không phải lên nhầm xe kẻ xấu. Cô là con gái sau này không nên vội vàng lên xe người khác như vậy lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao? Tôi sẽ chở cô quay lại chỗ cũ để cô không lên nhầm xe nữa."
"Trời ạ cứ như mẹ tôi vậy. Còn nói nữa trừ lương cậu, tập trung lái xe đi. Boss của cậu cho phép rồi."
"Thật chứ, để tôi gọi.."
"Cậu có gan dám gọi hỏi tôi cũng không rảnh ngăn cản cơ mà báo trước tâm tình cậu ta không tốt lắm."
"Vậy.....tiểu thư cô tính đi đâu?"
"Tới nhà hàng White Place ở đường x."
Vậy là Tống Bảo bị cưỡng ép phải chở một người không quen biết đến một nhà hàng.
Sau khi tới nơi Tống Bảo do có thói quen nên nhanh nhẹn bước xuống mở cửa cho San San.
San San vừa bước xuống cô tháo cặp kính mát ra cùng Tống Bảo bước vào nhà hàng.
Hai người đi vào nhà hàng, Tống Bảo thấy có một chàng trai lịch lãm ngồi chờ, vẻ mặt có vẻ mất kiên nhân vì đã chờ đợi quá lâu.
San San vẫn bình thường bước tới nhẹ nhàng ngồi xuống, Tống Bảo cũng không nghĩ việc này dính đến mình nên cậu ngồi quen bàn bên cạnh gần đó.
"Hẳn cô là Nghiêm San San?" Anh ta lên tiếng.
San San chỉ mĩm cười đáp lại
Nghe xong tên Tống Bảo mới giật mình nhìn vào cô. Thì ra là thư kí riêng của tổng tài. Cô ấy thật khác với thường ngày. Dù bình thường cô không phải khó nhìn chỉ là cặp kính cận che đi khuôn mặt cô. Tống Bảo biết cô có đôi mắt rất đẹp hơn nữa hôm nay khi cô trang điểm trông cô rất đẹp, rất là đẹp.
"Hừ nếu không phải vì nể tình hai bên gia đình tôi đã không ngồi đây rồi."
"Cửa ra đằng kia, không tiễn."
".....quả là có tư chất."
"Bữa cơm này nghe nói anh mời? Vậy mau gọi món đi."
"Được. Cô thích món nào cứ gọi."
Thế là San San vẫn cứ ăn hết sức thoải mái, không phải nói là vô cùng thoải mái, cô ăn rất nhiều và không cần biết có mất hình tượng hay không. Tuy không phải ăn kiểu ngấu kiến nhưng theo cô đã ăn là phải cho no, ăn thật nhiều, đời người có bao nhiêu mà phải kiêng kị thứ này thứ kia nhất là đồ ăn.
San San là cô gái sinh ra trong gia đình giàu có nhưng cô cũng như bao cô gái bình thường khác cô không kiểu cách không đua đòi và chưa từng nghe theo ai. Cô thấy thích thì cô làm nếu không thích thì dù là cha mẹ cô vẫn không thay đổi.
Hôm nay chỉ vì mẹ cô muốn cô đi xem mắt vì theo bà ở tuổi cô cần phải có một nhà môn đăng hộ đối. Tuy chẳng thích thú gì nhưng cô cũng đi, dù gì có bữa ăn ngon lại không tốn tiền thì việc gì không đi.
Tống Bảo ngồi nhìn cô ăn mà cứ nuốt nước miếng mấy lần, mấy món đó thiệt quá ngon đi, nhìn qua bên bàn đó lại nhìn về li nước trong tay mình mà nhỏ lệ. Biết đến bao giờ cậu có đủ tiền lương để ăn mấy món này đây.
"Không ngờ, một tiểu thư như cô lại.....chết đói như vậy, cô có chắc mình đã ăn đủ sao?"
"Ngại quá, đúng là như anh nói tôi chưa no. Waiter lấy thêm một phần của toàn chỗ này rồi gói lại cho tôi."
".....không ngờ sở thích của cô chỉ có ăn thôi, dù sao cũng cũng rất vui khi gặp cô..."
"Ok. Xong rồi." Cô đứng dậy.
"Chúng ta còn chưa nói xong mà.."
"Còn muốn nói? Ngại quá nhưng tôi hết chuyện để nói rồi. Hóa đơn do anh xử lý. Bye."
San san nở nụ cười đeo mắt kính vào và tự tin bước đi để lại tên đó và giấy biên lai.
"Chị....còn muốn đi đâu nữa không?" Tống Bảo hỏi.
"Về ngủ mai còn đi làm. Trông tôi già lắm sao?"
"Không,.. không phải. Chị...à cô....rất đẹp...à thì tại cô lớn hơn tôi hai tuổi mà."
"Hầy được rồi. Căng thẳng làm gì đàn ông gì mà nhát thế?"
"uhm..... vậy....còn chỗ đồ ăn đó thì sao?"
"Tôi không ăn đồ thừa, cậu lấy đi."
"Thế à, vậy tôi không khách sáo, cảm ơn chị."
"Tên đần này..."
BẠN ĐANG ĐỌC
4: TỔNG TÀI LÀ HÀI TỬ CỦA TA (đam mỹ)
Short StoryTác giả: NyNy Phan Thể loại: phụ tử, niên hạ, đại thúc thụ, ngược Văn án Một người cha nghèo khổ mang tiếng bỏ con Một đứa con lạnh lùng và không có tuổi thơ tốt đẹp 20 năm sau..... hai kẻ có huyết thống xem nhau như xa lạ Hắn nghĩ mình không đá...