Chương 4: Gặp lại anh

241 25 20
                                    

Chương 4: Gặp lại anh

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Chương 4: Gặp lại anh

Căn phòng trống không, ngoài chiếc máy tính còn bật sáng ra không có ai trong phòng hết. Diệu tiến lại gần bàn làm việc và để thức ăn xuống, bao nhiêu nghi vấn hiện lên trong đầu cô, cậu chủ nếu còn nhỏ tại sao lại viết luận văn về cách thức quản lí nhân viên, xây dựng mô hình quản lí đầu vào đầu ra của sản phẩm...có lẽ nào...

- Bà Tư, khăn tắm của tôi đâu?!

Miệng cô lúc này đã há hốc, công việc y tá không như cách nghĩ của Diệu ban đầu. Không những cậu chủ là một thanh niên trưởng thành mà còn là"người qua đường xấu số". Diệu vội vàng để lại bức ảnh của anh ta lên bàn, không còn sự lựa chọn nào tốt hơn ngoài việc chạy thoát thân. Chưa kịp chạy thì hiện thực đã ập về, còn bản hợp đồng đã kí với bác sĩ Lâm, gánh nặng tiền bạc đã giữ Diệu ở lại.

- Y tá !?

Nhớ lại thân phận của mình lúc này, không phải kẻ gây thương tích rồi bỏ chạy mà là y tá tư. Thật may khi đi làm cô mặc áo blu, dù có hoảng sợ đến mấy cũng phải thật bình tĩnh để lo liệu ổn thỏa sự cố này.

Triệu Quang ra khỏi phòng tắm khi nhận ra nãy giờ mình đang độc thoại, bà Tư không phải nặng tai vì tuổi già mà không nghe rõ. Còn nhớ cách đây không lâu, anh vô tình làm rơi vỡ cốc thủy tinh mà bà lão ngoài 60 đã rất nhanh có mặt trong phòng dù trước đó bà còn nấu ăn dưới bếp.

Anh ra ngoài trong bộ dạng không kín đáo lắm, cũng không cần kín đáo vì đó là nhà anh, là phòng anh, mọi thứ quanh đây đều quá quen thuộc rồi...chỉ trừ y tá thôi!

Cô bé mặc chiếc blu trắng, quần jean, băng khẩu y tế(?) Anh không nhận thấy biểu hiện gì ở người con gái đó ngoài đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Cô ta đang nhìn anh, có lẽ thế, nhưng nhìn cái gì thì không biết chỉ là cảm giác sắp bị ăn-tươi-nuốt-sống thôi thúc anh lấy áo và mặc thật nhanh.

- Cô mới đến?- Quang hỏi sau khi che kín cơ thể và ngồi xuống ghế

Bà Tư thật là đã già nhưng mắt nhìn người không vì thế mà kém đi, đúng là gừng càng già càng cay. Không thể phủ nhận rằng "cậu chủ thật sự rất đẹp trai...6 múi rất đẹp đó...!"

- Nói chuyện có thể bỏ khẩu trang không? Tôi không mắc bệnh truyền nhiễm nên đừng sợ.

- Vâng...Cậu dùng bữa, tôi xin phép ra ngoài.

- Cô tên gì? Khi nào cần tôi còn gọi.

- Diệu

- Cô còn đi học không?

[Truyện dài-Full] Thanh xuân mang tên anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ