Chương 08

2.2K 227 9
                                    

Chuyện gì tới cũng phải tới, Son Seungwan ban đầu cho rằng đợi đến khi ngài Kang biết chuyện ắt sẽ nổi giận lôi đình, nào ai ngờ người đàn ông trầm tĩnh như nước ấy chỉ bảo trì im lặng, lại nhìn như xuyên thấu bức hình trong tay.

Qua một khoảng lâu, ông lắc đầu, âm thanh trầm ổn cất lên đặc biệt vững vàng, "Bọn chúng chỉ để lại thế này thôi sao? Không còn gì nữa?"

"Vâng, chỉ có thế này."

Kang In mệt mỏi gật đầu, "Được rồi, cô ra ngoài đi."

Seungwan nhìn sắc mặt ông vài giây, cuối cùng cúi đầu rời đi.

Người đàn ông quan sát dòng chữ đỏ viết dưới mặt đất, từng nét từng nét cứng cáp vững vàng lại không giấu đi nổi lãnh khốc nồng đậm.

Năm chữ, "Nợ máu trả bằng máu."

Mùi vị của máu giống như từ bức ảnh biến thành thực tại, phảng phất dư vị tanh tưởi khắc cốt ghi tâm. Máu đỏ tràn làn đi sâu vào lồng ngực, sâu sắc gợi lại kí ức của nhiều năm về trước.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần nhắm mặt lại ông đều có thể nhớ rất rõ, thậm chí nhớ như in từng chi tiết một.

Đã từng có hai người phụ nữ trong sinh mệnh ông, mạnh mẽ bước vào lòng ông, cuối cùng lại rời đi theo phương thức tàn khốc nhất.

Ông từng ôm chặt người phụ nữ xinh đẹp như cánh bướm đêm, sâu sắc cảm khái sự tồn tại mãnh liệt của người đó bên cạnh mình, khắc tại nhân sinh một mối tình đầu tiên tràn ngập nguy hiểm cùng khiêu khích.

Đã từng yêu, đã từng vì người đó đánh đổi gần như cả tính mạng, cũng đã vì người đó mà suýt chút nữa tán gia bại sản, tất cả chỉ vì lầm lỡ tin tưởng người sẽ không phụ mình.

Nghiệm qua rồi mới biết, tư vị này so với lăng trì còn đau đớn hơn, so với súng đạn xuyên thân còn thống khổ gấp vạn phần.

Nhưng đau nhất, vẫn là nhìn người cả đời đều hi sinh vì mình, lại bị người phụ bạc mình tại ngay trước mắt một đường đạn giết chết.

Đau nhất, là cảm giác khi hai người phụ nữ mình yêu nhất cõi đời này, đều đã không còn tồn tại.

Kang In bóp nát bức hình trong tay, nhắm chặt mắt, nghiến chặt răng.

Ông biết, Kang Seulgi dù thế nào đi chăng nữa, lòng vẫn còn quá nhân từ, tâm vẫn còn quá non dại.

Nếu như một ngày người thân thuộc nhất bên cạnh trở mặt phản bội, chẳng hay có thể chịu đựng được hay không.

Vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ ngây thơ thuần khiết, thế nhưng tuổi thơ... lại đau đớn nói không thành lời.

Thói quen ngồi bên ghế đá hàng giờ đồng hồ, ngẩn người nhìn lên chín tầng mây cao vút xanh thẳm, theo thời gian giữ chặt bên mình chưa từng thay đổi từ ngày còn nhỏ.

Kang In âm thầm đứng một bên, trầm mặc nhìn đứa con mình hết mực yêu thương đơn độc lặng yên ngồi bên ghế. Thần sắc đơn bạc lại bi thương, tựa hồ đan xen những hồi xúc cảm không thể nhìn thấu.

[SEULRENE] If Your Hand Is Gentle, I Cry (NC-17) | HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ