Chương 16

1.7K 192 12
                                    

Quay lại thời điểm Sienna nói ra sự thật kinh hoàng đó, Kang Seulgi biểu hiện lại trái ngược đến độ khiến người hoài nghi.

"Tại sao nói cho tôi biết?" Cô nhàn nhạt hỏi.

Sienna tựa vào giường bệnh, chậm rãi nhắm lại hai mắt, khóe môi rộ lên ý cười ngột ngạt, "Bởi vì tôi sắp chết, Seulgi."

Gương mặt người con gái trắng bệch, ánh mắt rã rời, kể xong được đoạn sự thật nghiệt ngã này giống như tự tay rút ra con dao vốn đã cắm chặt trong tim bấy lâu nay.

Nhẹ nhõm, thanh thản, nhưng đổi lại chính là một thân thương tích đầy mình, ôm chặt cõi lòng đã bị đâm đến loang lổ máu thịt.

Sienna thật sự sắp chết, cho nên trước khi chết một cách chóng vánh như vậy, trước khi phải chật vật mà ôm lấy nỗi oan ức thống khổ của người mình yêu thương nhất cùng nhảy vào nấm mồ lạnh lẽo đơn độc ấy, thay vào đó cô lại có khát vọng muốn sống cho bằng hết khả năng của hiện tại.

Cô sẽ sống như một kẻ phản bội, giống như Kim Yerim mang theo nỗi uất ức ra đi trong sự khinh miệt của đồng đội. Để rồi cuối cùng cô sẽ mang theo sự trong sạch của người ấy cùng chết, chết một cách thống khoái thản hoặc.

Kang Seulgi điềm tĩnh như nghe được một chuyện đùa, lại giống như bàng hoàng nói không nên lời.

Sienna mở mắt nhìn biểu tình phẳng lặng trên gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt ấy, chỉ biết cảm khái thật lâu.

Bảo sau đôi lúc vẫn thường nghe người khác nói, Kang Seulgi và Irene rất giống nhau.

Dù là ở thời khắc yếu đuối nhất, cũng sẽ bày ra vẻ mặt trịnh thượng vô thường trước kẻ thù.

"Sienna, tôi có nên tha thứ cho cậu không?" Seulgi trầm tĩnh nói, giống như một câu hỏi thực sự cần câu trả lời.

Sienna phất tay, nghiêng đầu về phía trước che đi cơn ho ập đến, cỗ hương vị tanh ngọt từ thực quản vồ vập dồn tới cuống họng, vết thương ở bụng dưới đau đến ngừng thở.

Cô khẽ mở lòng bàn tay, sắc máu đỏ thẫm nổi bật như ánh lửa sắp điêu tàn trong lồng ngực phập phồng yếu ớt.

"Không nên." Cô mỉm cười, "Tôi không xứng cầu xin sự tha thứ, và tôi cũng không muốn được tha thứ."

"Thay vào đó, tôi muốn các người hãy sống cho thật oanh liệt."

Sienna quay đầu, nhìn về phía Kang Seulgi đang đứng ngược lại tầng nắng chói chang nhất mà một ngày đông lạnh lẽo sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.

Cô nhàn nhạt cười, "Sống thay phần chúng tôi."

Seulgi trầm mặc nhìn cô thật lâu, xuyên quá dáng vẻ tươi cười bi thương này mà nhìn thấy gương mặt vui vẻ vô tư của Kim Yerim trong những tháng ngày quá khứ.

Nếu như chúng ta có thể trở lại thời điểm ấy thì thật tốt biết bao, phải không Yerim?

Cô xoay lưng rời đi, cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ từng chút tàn rụi màu nắng, để lại vạt âm u ủ dột kéo thành những vệt nứt vỡ khi bức trời chiều buông phủ.

[SEULRENE] If Your Hand Is Gentle, I Cry (NC-17) | HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ