Năm Irene chín tuổi, đã chứng kiến được con người thật của người thừa kế Kang gia danh chính ngôn thuận.
Kang Seungyoon mười hai tuổi, cũng mới chỉ là một đứa trẻ đang trong độ trưởng thành, cao hơn cô nửa cái đầu. Hắn mặc sơmi trắng, áo khoác dài sẫm màu nhiễm bụi đất, ống quần âu cũng dính cát lấm sắc nâu nhàn nhạt.
Hắn nhìn thấy Irene không nói nửa lời, trầm mặc quan sát cô một hồi rồi xoay gót rời đi. Irene lúc ấy đặc biệt chú ý nhìn thấy hắn ôm một con mèo đang ngủ, bộ lông xám trắng mượt như nhung được bàn tay thanh mảnh thon dài như nghệ nhân phẩm đàn dương cầm của Kang Seungyoon vuốt ve đều đều. Con mèo đó rất xinh đẹp, ngủ say đến mức hai bên ria mép cũng rung rung theo nhịp đầy khoan thai.
Đáng nhẽ có thể mặc kệ, nhưng Irene còn nhìn thấy trong túi quần hắn ẩn ẩn hình dáng của một con dao gấp. Bước chân hắn nhàn nhã bước về vườn hoa phía sau sân tập bắn.
Trong mắt Irene, chín tuổi đã là độ tuổi đủ nhận thức được những gì xung quanh mình. Cho nên đối với một đứa trẻ mười hai tuổi như Kang Seungyoon, cô mơ hồ hiểu được người này không giống như những gì mình cho kẻ khác thấy. Hắn không phải một đứa trẻ nhu thuận, một người con ngoan ngoãn, một người anh dịu dàng, hay một người kế thừa tư cách.
Hắn phức tạp hơn thế, càng xảo quyệt hơn thế rất nhiều.
Kang Seungyoon ôm con mèo nhỏ trong tay, đứng dưới tán cây hoa quỳnh mà Kang phu nhân chính tay trồng. Hắn chậm rãi cất giọng cười, âm thanh mềm mại êm dịu như khúc ca ngày xuân về.
Irene lặng lẽ theo hắn, trốn vào một gốc cây cách đó đủ xa.
Nghe hắn nói, "Có trách thì hãy trách, là mày... được bà ta cứu về."
Trời về đêm tối tăm mờ mịt, bốn bề lặng thinh chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào cay nghiệt.
Kang Seungyoon rút dao, im lặng đâm thẳng một đường chí mạng vào cổ con mèo nhỏ đang ngủ ngoan, chẳng kịp nghe nó kêu được một tiếng nào.
Mùi máu tanh phảng phất theo gió tràn vào khứu giác của Irene.
Chín tuổi, cô hiểu được cái gì gọi là hận ý sâu không lường.
Sâu đến mức che khuất một đứa trẻ chìm trong biển thù oán thê lương, giấu mình sau từng tầng từng tầng phòng vệ dày đặc.
Khi Irene bước khỏi chỗ ẩn thân của mình, Kang Seungyoon rời đi cũng đã lâu, chỉ còn lại xác con mèo nhỏ vứt bên gốc quỳnh. Bộ lông xinh đẹp của nó bê bết máu tươi, nhàn nhạt tràn vào trong không gian lạnh lẽo.
Kang Seungyoon năm mười hai tuổi, và năm hắn ba mươi tuổi.
Chỉ có thâm sâu hơn, lạnh lùng hơn, cũng tàn độc hơn.
"Tôi đã nghĩ nếu như lúc đó cô kể ra cho người khác nghe, tôi sẽ phải giết cô theo cách nào."
Giọng nói trầm trầm mang theo ý cười chế giễu nhàn nhạt quanh quẩn bên trong căn phòng tối tăm ngột ngạt, mùi đất ẩm mốc ngấm vị nồm của mưa lan đến từng cơn lạnh lẽo, xộc vào thân thể người ta với sự bồng bột vội vã, mùi máu tanh phảng phất ngọt ngào mà tanh tưởi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEULRENE] If Your Hand Is Gentle, I Cry (NC-17) | Hoàn
FanfictionTác giả: Catiara Dựa trên bộ truyện cùng tên Katekyo Hitman Reborn!Dj của Yoneda Kou. Chapter 1: If Your Hand Is Gentle, I Cry. Dịch bởi nhà RainetCloud. Đệ Nhất sát thủ của Kang gia là kẻ chẳng bao giờ cười, đừng nói tới sẽ có một ngày rơi nước mắt...