chương 20

630 29 5
                                    

Nó nắm tay nhỏ xuống sau nhà để rửa trái cây, đang đi bỗng dưng nó quay lại, làm nhỏ đang chớn đi tới đâm sầm vào người nó và ngã ra sau, nó nhanh tay kéo nhỏ lại ôm nhỏ vào lòng rồi hỏi "có phải hôm đó là em gài Trúc đúng không"
"không có à, hôm đó em uống say thiệt mà, em nhắn tin cho Trúc hồi nào em cũng không hay"
Nó hỏi lại nhỏ "thiệt không"
"thiệt mà, Trúc không tin thì thôi" nhỏ dỗi hờn dùng dằn ra khỏi vòng tay nó
Nó thấy vậy liền siết chặt vòng tay dỗ dành nhỏ "Thôi mà, Trúc tin em mà" nhỏ nghe thế đứng yên cho nó ôm.

Vào hôm đó, nhỏ ngồi vừa uống rượu vừa tức nó vì sao cứ trốn tránh nhỏ hoài. Mỗi lần nhỏ cố tình tìm nó là nó tìm mọi cách trốn nhỏ, không cho nhỏ có cơ hội đối mặt. Càng nghĩ thì nhỏ lại càng uống. Khi anh quản lý vào đưa sổ sách cho nhỏ coi, thì nhỏ đã ngà ngà nói "anh Quân, chút anh giữ điện thoại giúp em, bất kỳ ai gọi cũng không được nhấc nháy, ngoại trừ số này. Nếu số này gọi đến thì anh bảo tôi uống rượu say một mình ở quán bar và nếu cô ta đến thì cho vô phòng này. Còn bất kỳ ai cũng không được vào. Anh hiểu chưa"
"Dạ tôi hiểu rồi, thưa cô chủ"
"được rồi anh tiếp tục làm việc đi" Nhỏ hi vọng nó sẽ quan tâm đến nhỏ, nhưng nhỏ vẫn buồn mà uống tiếp chai rượu của mình.

Nhỏ đang măng mê cổ áo nó nhớ lại ngày hôm đó. Nó sực nhớ điều gì đó liền cúi xuống hỏi nhỏ "thế em còn điều gì giấu Trúc nữa không"
nhỏ trách nó "em không có giấu Trúc điều gì hết, chỉ có Trúc không hỏi em thôi"
Nó thấy nhỏ nói đúng liền tách nhỏ ra nhìn vào mắt nhỏ chân thành nói "cho Trúc xin lỗi em, thật sự Trúc không biết nhiều về em, điều đó chứng tỏ Trúc vẫn còn hời hợt với em.  Trúc hứa về sau Trúc sẽ quan tâm đến em, đến chuyện của em nhiều hơn nữa. Sau này có chuyện gì em hãy nói với Trúc đầu tiên được không, để Trúc cùng em giải quyết, Trúc không thích em giấu Trúc chuyện gì đâu"
Nhỏ mỉm cười gật đầu rồi trao lên môi nó nụ hôn, nó ôm chặt eo nhỏ rồi đáp trả nụ hôn rất nồng nhiệt. Trong lúc đó thì Nhi cùng bé Nghé đi xuống nhà sau thấy. Nó vội tách nhỏ ra ái ngại nhìn hai con người đang đứng nhìn mình, làm nhỏ hụt hững. Nhi thì xin lỗi rồi đi một mạch lên nhà trên, còn Nghé thì trách "có muốn làm gì thì phải vào phòng chứ chị Trúc, hai người làm vậy lỡ ai xuống thấy như em rồi sao" nói rồi Nghé cũng lên nhà trên luôn. Nó nhìn nhỏ cười hì hì, nhỏ cũng cười nhưng ánh mắt có chút âu lo khi thấy sự xuất hiện của Nhi.

Sau đó nhỏ cùng nó hoàn thành xong món trái cây đem lên bỏ tủ lạnh thì bàn ăn cũng dọn gần xong rồi. Nhỏ bỏ nó lại đó một mình chạy vào bếp phụ. Vào trong nhỏ thấy Nhi với mẹ nó cười nói rất vui vẻ nên cũng thấy mũi lòng định lũi thũi đi ra, thì bà kêu nhỏ lại giới thiệu nhỏ với Nhi "Linh con vào đây. Đây là Linh bạn con Trúc"
Nhi nhanh nhẹn trả lời "dạ con biết, Linh là bạn gái của Trúc đúng không mẹ"
Nghe Nhi kêu bà bằng mẹ, đôi mắt nhỏ ánh lên nét buồn buồn bà tinh ý "Nhi là bạn của con Trúc từ hồi cấp 3, hay qua nhà chơi và gọi bác bằng mẹ"
Nhỏ cũng ổn định tình thần một tí "dạ bác"
Và bà ngạc nhiên hỏi "sao, tụi con biết nhau cả rồi à"
Nhi trả lời "dạ mẹ, hôm dám cưới con Trúc có dẫn Linh thăm dự, mà hôm đó mẹ không gặp Trúc à"
Bà tức tối "cái con Trúc này thiệt tình à, nó giấu mẹ nó vậy à, hôm đám cưới con mà nó không dẫn qua cho mẹ nó coi mặt nữa, con này chết với mẹ, hai đứa dọn hết đồ ăn ra giùm mẹ để mẹ ra xử nó mới được" nói rồi bà cầm đũa bếp đi ra ngoài, để lại hai người đối mặt với nhau.
Nhỏ không nói gì đi lại lấy đĩa thức ăn thì Nhi lên tiếng "hôm nay mình thấy Trúc vui vẻ hơn lần trước gặp ở đám cưới, cảm ơn"
Nhỏ cầm hai đĩa thức ăn lướt ngang Nhi nói "không cần phải cảm ơn, đó là bổn phận của tôi mà"
Nhỏ ra khỏi đó, những giọt nước mắt Nhi mất tự chủ rơi xuống. Cô ôm ngực trách bản thân mình, tại sao không phải cô là người bên cạnh nó, cô trách sao nghịch cảnh để cô phải rời xa người cô yêu thương và tình yêu cô dành cho nó vẫn còn vẹn nguyên. Sau đó cô rửa mặt và cố mỉm cười thật tươi đi ra để nó và mọi người khỏi nghi ngờ.
Đáng lẽ, giờ này cô đang cùng Phước đi qua nhà ba cô rồi. Nhưng sáng này, cô có hẹn với Nghé đi chạy bộ từ thiện và trong lúc chờ bé Nghé thay đồ thì cô vô tình nghe được cuộc điện thoại của mẹ nó với nó. Cô quyết định để Phước đi một mình, còn cô sau khi đi chạy bộ với Nghé xong ở lại nhà mẹ nó để được gặp nó.
Khi vào nhà, khi cô biết nó đang ở dưới bếp, liền đi nhanh xuống bếp để được gặp mặt. Nào ngờ cô lại thấy cảnh nó với nhỏ đang hôn nhau say đắm. Tim cô đâu lắm, từng cơn thắt lại. Cô quay bước thật nhanh để khỏi phải thấy cảnh đau lòng đó.

Truyện Của NóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ