Chương 3: vạn nhất hay nhất vạn, ta không quan tâm, chỉ cần có thể sống.
Nửa năm trời ta ở hậu cung, từng chút từng chút dư vị của đắng cay ta đều đã trải. Tất cả những bí mật tâm cơ ta cũng đã nắm trong lòng, nhược điểm của từng người ta cũng đã bình tâm phân tích và đốt đi quyển sổ nhỏ kia. Nhìn những dòng chữ bập bùng trong ngọn lửa, ta có chút tiếc nuối. Nhưng không sao, phi tang vật chứng rồi ta mới có thể bình yên mà đóng vai kẻ khờ.
Nửa năm nay đều thế. Ta rất đỗi nghe lời các ma ma, tổng quản, cung nữ, thái giám. Ta cũng không phản kháng lại ai bao giờ, đôi khi, trong phòng cung nữ, ta còn nghe người ta xì xào rằng: "Tội nghiệp, thân là tú nữ, lại bị đày xuống làm cung nô. Nếu nàng ta không bị câm, chắc cũng có cơ may chim sẻ hóa phượng hoàng."
Ta kì thực không có khát vọng lớn đến thế, ta cũng tự lượng sức với nhan sắc của thân xác này, cũng phần nào hiểu được sự tranh đấu trong hoàng cung. Ngay cả cung nhân còn muốn trở thành chủ nhân. Ta thực chất chỉ cầu cho ngày tháng yên bình, rồi mau chóng ẩn náu tìm cơ hội thoát thân.
...
Một ngày nọ, ta đổi việc cho cung nữ Thiên Minh. Tên nàng thật hay, thật dễ nghe cũng thật rực rỡ. Nàng có gương mặt xinh đẹp và nhỏ nhắn, nhưng vì sắc đẹp có chút khác lạ với các tú nữ, nàng có phần tham vọng, muốn chí ít cũng phải leo lên vị trí nào đó trong cung, ta cười khẽ trong lòng. Một nữ nhân sùng bái nhan sắc và phô trương, cộng thêm nhược điểm chí mạng của nàng ta có thể trèo cao chăng? Nếu có, hẳn những ngày tháng sủng hạnh cũng không lâu dài. Ta bỏ qua suy nghĩ về nàng, gật đầu ưng thuận khi nàng đòi đổi việc.
Hẳn là nàng tìm cách tiếp cận Hoàng thượng đây.
Vào cung nửa năm, ta có đôi ba lần nhìn thấy hoàng đế. Đều là từ một nơi rất xa, ta cúi mặt hầu hạ, hoàng đế cách cả một quãng vây quanh bởi bao cung phi lẫn phi tần, ta có chút thương hại.
Ta không rõ vóc dàng bệ hạ, càng không rõ khuôn mặt của người, nhưng trong thâm tâm, ta chỉ có duy nhất một ý niệm: tránh xa chừng nào hay chừng ấy.
Chỉ là định mệnh thật bất ngờ.
"Ngươi là ai?"
"..." Ta ngẩng đầu, màu áo bào chói lóa, gương mặt lạnh nhạt nhìn thẳng vào ta, ta hốt hoảng quỳ xuống, dập đầu lia lịa, không thể thốt thành tiếng.
Nửa năm qua, nửa năm ta không nói, ta cũng quên mất cách phát âm của mình rồi.
"Trẫm hỏi ngươi là ai."
Ta bối rối, vội vàng lấy trong áo ra tờ giấy, dâng lên hắn. Hắn nhướn mày đón lấy tờ giấy rồi quét mắt nhìn ta.
"Minh Dạ? Bị câm?"
"..." Ta cúi đầu thật thấp, tỏ vẻ đồng tình, đột ngột thấy lạnh sống lưng.
Vì sao hoàng đế lại ở đây? Chẳng phải là theo ngữ khí của Thiên Minh kia, bệ hạ đang ở ngự hoa viên cùng các cung tần khác sao? Không sao, ta trấn an mình, nhưng bất lực. Ta chỉ có thể giả ngu, tuyệt đối không có khả năng chống chọi với sự sợ hãi này. Ta không muốn dây dưa gặp mặt, cũng không muốn bản thân vì điều gì mà sai sót rồi xảy ra tai họa. Ta thật sự rất kinh hãi. Đột ngột, ta cảm nhận được tiếng bước chân đến gần ta, ta càng cúi mặt, cơ hồ vẫn nhìn thấy vân hài màu lam thẫm lại tiến đến trước mặt.
![](https://img.wattpad.com/cover/95297127-288-k497720.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuồng vọng tư do [Xuyên không, chiến tranh]
Historical FictionTác giả: Zinnia Reigia - a.k.a Tần Vy Tình trạng: Ongoing Thể loại: xuyên không, nữ x nữ, nữ x nam, nam x nam? (không phải bách hợp, cái này thật sự không phải bách hợp, không phải đam mỹ), HE (cái này thì chắc chắn HE luôn) Nhân vật: Minh Dạ (Chiêu...