Chương 5

13.2K 321 14
                                    

   Đợi sau khi mọi người rời đi, Vũ Văn Thượng chậm rãi bước đến trước người Trầm Lạc, cúi mắt nhìn xuống, Vũ Văn Thượng cực kỳ cao lớn, bị hắn nhìn như vậy, Trầm Lạc cảm thấy bị đè nén vô cùng.


Nhất thời khí thế muốn hỏi ngược lại Thái tử lúc trước giảm đi một nửa, yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc, Trầm Lạc không chịu nổi, nắm chặt tay ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi thâm thúy củaThái tử, Trầm Lạc ổn định lại tinh thần, : "Xin hỏi Thái tử Điện hạ, dân nữ đã phạm tội gì?"

Vũ Văn Thượng nhếch môi hừ nhẹ, ngay sau đó lùi về phía sau một chút cũng không tiếp tục dùng cái nhìn bức bách như vậy nhìn Trầm Lạc nữa.

"Tội gì? Trầm cô nương đã quên mới vừa rồi không có quỳ xuống hành lễ với Bổn điện sao?"

Trầm Lạc bối rối, nháy mắt nghĩ ra, vừa rồi nàng nóng lòng giải thích hộ Bạch Mạn Thanh, hi vọng Thái tử nể mặt cậu tha thứ cho Bạch Mạn Thanh, nên không quỳ xuống hành lễ như các thiên kim khác.

Từ nhỏ nàng được cha mẹ nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, vào trong cung gặp phải tình huống khẩn cấp như thế, toàn bộ quy củ đều không nhớ tới. Trầm Lạc tự biết đuối lý, khẽ nghiêng người, giọng nói mềm mại: "Dân nữ không phải cố ý muốn đắc tội Thái tử Điện hạ, mong Điện hạ tha thứ."

Vũ Văn Thượng giống như muốn đối đầu với Trầm Lạc, cố tình không để cho Trầm Lạc rời đi. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng cuối tháng mặt khẽ động, ngay sau đó cúi đầu nhìn Trầm Lạc, không chút để ý mà mở miệng: "Hả? Nói như vậy, không phải ngươi cố ý, mà người cố ý là ta sao?" Trầm Lạc tức đến không nói nên lời, hắn tuyệt đối là cố ý, Trầm Lạc tự hỏi bản thân và Thái tử Điện hạ có bất kỳ thù hận khúc mắc gì không, vì sao hôm nay hắn lại dùng mọi cách chọc ghẹo mình. Cái tên trời đánh này, Trầm Lạc hận không thể lập tức về nhà, không cần phải nhìn thấy cái người trong ngoài bất nhất, bề ngoài thì chánh khí uy nghiêm kỳ thực lại là loại người lòng dạ hẹp hòi kia.

"Thế này đi, ngươi theo Bổn điện trở về Đông Cung, trước tiên hầu hạ Bổn điện rửa chân, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng khách của Đông Cung một lần. Sau khi làm xong, ngươi có thể trở về phòng. Thiết nghĩ chuyện biểu muội Bạch Mạn Thanh của ngươi cũng không truy cứu nữa." Hắn sảng khoái nói một câu, Trầm Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi môi mím thật chặt. Nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ tiếp tục truy cứu chuyện của Bạch Mạn Thanh. Nếu như nàng đồng ý, dù sao nàng cũng là trưởng nữ Trầm gia, chưa bao giờ phải hầu người khác rửa chân, lại còn là một người đàn ông xa lạ.

"Ngươi theo ta đến Đông Cung, cứ quyết định vậy đi." Vũ Văn Thượng nói xong không để ý tới Trầm Lạc liền nhấc chân cất bước rời đi, Trầm Lạc làm mặt quỷ với Vũ Văn Thượng rồi sau đó không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn tiến về phía Đông Cung. Đường vào cửa cung sâu như biển, cuối cùng Trầm Lạc cũng cảm nhận được.

Sau khi đến Đông Cung, Vũ Văn Thượng giao Trầm Lạc cho tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử khom người gật đầu liên tục, sau đó dẫn Trầm Lạc đi đến hậu viện Đông Cung. Nước nóng đã được chuẩn bị từ sớm đổ vào chậu nước đặc biệt chuyên dùng cho Điện hạ rửa chân, sau đó rót thêm một chút nước lạnh vào. Cuối cùng đưa tay thử nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ thích hợp. Gật đầu với Trầm Lạc một cái, "Bê lên, theo ta đến phòng ngủ của Điện hạ." Trầm Lạc nhận lấy chậu nước màu hoàng kim, cái chậu nước này xung quanh thân chẳng lẽ thật sự tráng lên một lớp vàng sao?

Gõ cửa phòng một tiếng, Tiểu Phúc Tử cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Điện hạ, nước tới ạ." Ba vạch đen xuất hiện trên trán Trầm Lạc, nước tới, một người sống sờ sờ như nàng so ra còn không bằng một chậu nước, thua cả nước trong cái chậu này.

Bên trong truyền ra một tiếng ừ trầm thấp, Tiểu Phúc Tử ngoắc tay với Trầm Lạc , "Vào đi, tuyệt đối không được chọc giận Điện hạ nữa đó, cẩn thận cái đầu của mình." Trầm Lạc a a gật đầu liên tục, Tiểu Phúc Tử khe khẽ đẩy cửa phòng mở ra, Trầm Lạc nhấc chân bước qua bậc thềm vào trong, đợi đến khi nàng đã tiến vào phòng ngủ của Thái tử thì Tiểu Phúc Tử mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trầm Lạc tiến vào tẩm Đông Cung điện của Thái tử Điện hạ đệ nhất mỹ nam Nguyệt Tường Quốc, tẩm điện này, thật rất đáng giận. Bên trong tẩm điện, màu vàng phát ánh sáng chói, đứng sừng sững hai bên trái phải của tẩm điện là hai cây cột có khắc hoa văn hình rồng bằng vàng. Trầm Lạc bê chậu nước nhìn chung quanh, tẩm điện lớn như vầy, cuối cùng thì Thái tử ở nơi nào chứ?

"Đi vào bên trái." Giọng nói trầm thấp truyền đến, Trầm Lạc nhìn vào tẩm điện theo hướng thanh âm truyền đến, bên trái tẩm điện có một cánh cửa màu nâu, Trầm Lạc cất bước đi tới. Dùng chậu nước đẩy cửa phòng, két một tiếng cửa mở ra, Trầm Lạc cúi đầu đi vào.

"Thái tử Điện hạ." Trầm Lạc cúi đầu hành lễ, ngay trước mặt Thái tử vạn lần không thể không có lễ nghi, đã chịu một lần thua thiệt rồi, không thể lại chịu thêm lần nữa.

"Đứng dậy qua bên này." Trầm Lạc ngẩng đầu lên chuẩn bị đến chỗ Thái tử Điện hạ thì bị đập vào mắt một cảnh tượng khiến cho nàng sợ đến không dám thở mạnh. Chỉ thấy Thái tử Điện hạ nửa người tựa vào bên ghế dựa bằng dây mây, áo ngoài đã cởi xuống, chỉ còn lại trung y cùng quần. Bởi vì hiện tại là mùa hè, thời tiết nóng nực, trung y rất mỏng, mơ hồ có thể thấy được hai điểm nhỏ trước ngực. Cổ áo đã bị kéo nhẹ ra một chút, lộ ra da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo. So với nữ tử còn yêu mị hơn, Trầm Lạc nhanh chóng cúi đầu. Nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của người đàn ông, vị Thái tử này ban ngày một dáng vẻ, buổi tối lại là một dáng vẻ khác. Nói trắng ra dáng vẻ ban ngày khiến các cô gái hâm mộ, vậy có thể nói dáng vẻ buổi tối của hắn khiến cho cả nam lẫn nữ đều muốn ăn.

Vũ Văn Thượng không còn kiên nhẫn liền mở mắt ra, đặt xuống đôi chân trần. "Đứng ở bên đó làm cái gì, chờ nước lạnh mới mang cho Bổn điện dùng sao?"

Trầm Lạc lập tức bị hét tỉnh, mang tất cả tư tưởng tà ác trong đầu toàn bộ quẳng ra sau đầu. Bước nhanh mấy bước đến trước ghế mây, ngồi xổm xuống, bồn nước để ở dưới đất. Đưa tay cầm hai chân của Thái tử bỏ vào trong chậu nước, vẩy nước lên trên hai mu bàn chân trắng nõn.

"Xoa bóp lòng bàn chân"

Bàn tay Trầm Lạc đang nghịch nước liền dừng lại, xoa bóp chân? Nhìn đến vị Thái tử thoải mái nằm trên ghế mây, trời cao cho hắn thân phận cao quý như vậy, cho hắn tướng mạo đẹp mắt như vậy. Sao lại không cho hắn một nhân phẩm tốt chứ? Ở hoàng cung, quyền thế đè chết người, Trầm Lạc chưa bao giờ giúp người khác bóp chân, nâng chân khác lên ấn mạnh một cái.  

Thái tử vô sỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ