Chương 51

6K 117 1
                                    

  Đông cung

"Điện hạ lão thân đã đặt Hoa Mai lộ dưới chăn Lạc chủ tử rồi." Lưu ma ma sau khi ra khỏi sương phòng cũng không trực tiếp đi đến Từ Ninh cung, mà lại theo lối nhỏ thẳng đến cổng Đông cung, rồi Tiểu Phúc Tử dẫn đến thư phòng Đông cung. Thấy Điện hạ mặt mày vui mừng, Lưu ma ma cũng hết sức vui vẻ. Lưu ma ma là nhũ mẫu của Điện hạ, Điện hạ từ nhỏ được Lưu ma ma chăm sóc mà lớn lên, bà cũng hết sức vui mừng thay cho Điện hạ.

Vũ Văn Thượng để quyển sách trên tay xuống, hướng về phía Lưu ma ma giơ lên ý bảo bà đứng dậy, nói: "Lưu ma ma, bổn Điện hạ nợ ngươi một nhân tình rồi."

Đứng thẳng người Lưu ma ma nở nụ cười sâu không thấy đáy, nếp nhăn cũng bởi vì nụ cười này mà hiện lên nhiều hơn: "Điện hạ, ngài nói vậy là tổn thọ lão thân rồi."

Tay phải Vũ Văn Thượng lúc này gõ nhẹ lên chiếc bàn, mi mắt Tiểu Phúc Tử giật, Lưu ma ma cũng không làm sai việc gì, Điện hạ đây là...

"Lưu ma ma, bổn Điện hạ hỏi ngươi, thuốc giải Hợp Hoa Tán được lấy từ đâu? Nếu là từ Ngự Y viện đưa đến Huệ Minh cung e là không kịp? Nếu không thì là ngươi dấu sẵn thuốc này? Bổn Điện hạ không cho rằng Hoàng tổ mẫu bằng chừng ấy tuổi rồi, còn cần Lưu ma ma thủ sẳn thuốc giải Hợp Hoa Tán." Vũ Văn Thượng tay phải vừa gõ bàn đọc sách vừa nói, giọng điệu càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nghiêm túc.

Lưu ma ma đang đứng thẳng người hai chân mềm nhũn, phịch một cái quỳ xuống đất, hai tay và đầu toàn bộ nằm rạp trên mặt đất. Lưu ma ma dù sao cũng ở trong cung nhiều năm, lời nói ra vẫn chậm rãi như cũ: "Điện hạ lão thân không dám lừa Điện hạ, Điện hạ trúng Hợp Hoa Tán là do Ngô ma ma nói cho lão thân biết, viên thuốc này cũng là Ngô ma ma đưa. Điện hạ ngàn vạn lần đừng oan uổng Thái hậu, chỗ Thái hậu chắc chắn không thể có vật gì liên quan đến Hợp Hoa Tán cả." Sau khi dứt lời Lưu ma ma hướng về phía mặt đất hung hăng dập đầu thật mạnh.

Vũ Văn Thượng nháy mắt với Tiểu Phúc Tử, thân thể cứng đờ của Tiểu Phúc Tử lập tức trở lại bình thường, vội vàng tiến lên kéo Lưu ma ma: "Lưu ma ma, Điện hạ cũng không phải trách tội này. Bà giúp Điện hạ làm việc, chuyện quan trọng như vậy sao bà không nói sớm?" Lưu ma ma được Tiểu Phúc Tử kéo lên, dù sao cũng chỉ là một bà già khi đứng lên thân người có chút lảo đảo.

Khi ổn định lại thân hình Lưu ma ma lại nói tiếp: "Điện hạ, lão thân là nô tài, làm việc cho Điện hạ, tâm hướng về Điện hạ. Nhưng Ngô ma ma là người của Hoàng hậu, trước mặt lão thân cũng không thể làm trái ý Hoàng hậu. Lão thân đã suy nghĩ rất lâu, sở dĩ không nói ra là sợ làm ảnh hưởng đến tình mẫu tử của Hoàng hậu và Điện hạ." Lúc Lưu ma ma nói đến tình mẫu tử thì trong lòng cũng run rẩy, chuyện này nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.

Tại sao Ngô ma ma lại đưa thuốc Hợp Hoa Tán đến đây, Triệu Ninh là người của Hoàng hậu, Triệu Ninh từ đâu mà có Hợp Hoa Tán? Người sáng suốt vừa nghĩ liền hiểu ra.

Vũ Văn Thượng hừ nhẹ một tiếng, tay phải đang gõ đột nhiên dừng lại. Cả phòng trở nên yên tĩnh, trong lòng Tiểu Phúc Tử nhảy thình thịch. Lời nói của Lưu ma ma hôm nay như một cú đánh vang dội, Triệu Ninh được Hoàng hậu nương nương chỉ điểm mới bỏ thuốc cho Điện hạ, nếu không phải sau lưng có chỗ dựa là Hoàng Hậu nương nương, Triệu Ninh có lá gan lớn như vậy sao? Tiểu Phúc Tử vốn định chờ Lưu ma ma rời đi, định mang chuyện xử lý thi thể Triệu Ninh nói ra, nhưng xem tình hình này thì chỉ có thể đưa đi vứt ở bãi tha ma thôi. Điện hạ tức giận, làm sao có thể nói chuyện này với Điện hạ được?

"Lưu ma ma lui xuống đi, gần đây không có ý chỉ của bổn Điện hạ, ngươi không cần đến Đông cung, cẩn thận chú ý Từ Ninh cung." Vũ Văn Thượng nhẹ nhăn mày, lạnh lùng lên tiếng.

Hai tay Lưu ma ma chảy đầy mồ hôi, nắm thật chặt, Lưu ma ma khom người nhận chỉ, sau đó thối lui ra khỏi thư phòng đi về hướng Từ Ninh cung.

"Tiểu Phúc Tử, tất cả cung nữ trong Đông cung điện phân về nơi khác hết chưa?" Vũ Văn Thượng ổn định lại tâm tình hướng về phía Tiểu Phúc Tử chậm rãi mở miệng. Tiểu Phúc Tử lập tức khom người cẩn thận từng li từng tý nói: "Điện hạ toàn bộ phân hết đến Hoán Y cục sao. Chỉ là sợ phân hết cung nữ đi, Thái hậu và Hoàng hậu bên kia sẽ bất mãn."

Vũ Văn Thượng hơi nhíu mày, nặng nề hừ một tiếng: "Họ có gì mà phải bất mãn? Chỉ biết an bài cung nữ của mình vào Đông cung thôi."

Tiểu Phúc Tử biết lời mình vừa mới nói đã chọc vào cơn giận của Điện hạ rồi, lập tức quỳ xuống cung kính nói: "Điện hạ bớt giận, Tiểu Phúc Tử nghe nói, không lâu nữa Hoàng hậu sẽ đưa Hạ quận chúa vào cung Thái Hòa làm bạn, trưởng Công chúa cũng cực kỳ vui mừng vì có Hạ quận chúa vào cung làm bạn cùng".

Nói đến Hạ quận chúa này thì Vũ Văn Thượng thật nhức đầu. Một người không biết nặng nhẹ, nhảy loạn chạy loạn nói xằng nói bậy, là một tiểu nha đầu phiền phức, mà cũng chỉ là một tiểu nha đầu ngốc, bị Mẫu hậu lợi dụng làm con cờ.

"Tiểu Phúc Tử lui ra đi, tối nay bổn Điện hạ muốn ngủ sớm. Hàn thống lĩnh canh chừng của chính của Đông cung không cho bất luận kẻ nào bước vào. Hôm nay ngươi gác đêm ở đây." Vũ Văn Thượng sau khi nói xong thì cầm cuốn sách trên bàn tiếp tục đọc.

Dụng ý thật sự của Điện hạ Tiểu Phúc Tử đều hiểu. Điện hạ muốn che dấu tai mắt của người khác, kì thực là muốn sớm thông qua mật đạo đi tới chỗ ở của Lạc chủ tử. Chỗ của Lạc chủ tử là ở Ly Đông Tây sương phòng gần hậu hoa viên, hơn nữa phòng hai bên trái phải cũng không có người ở.

Huống chi Hàn thống lĩnh đã phái người bỏ thuốc các tú nữ khác và tất cả cung nữ cho ngủ mê man. Động tĩnh tối nay của Điện hạ có lớn hơn thì cũng không ai quấy rầy. Ai, bọn họ làm nô tài, tất cả mọi chuyện đều phải suy tính chu đáo. Lạc chủ tử, vì sự an bình của Đông cung, người nhất định phải tha thứ cho Điện hạ.

Sương phòng

Bên ngoài trăng lên càng ngày càng cao, bên trong Trầm Lạc uống ngụm canh cuối cùng, nhận lấy khăn Bích Diệp đưa đến lau miệng. Sau khi lau xong đưa khăn lại cho Bích Diệp.

Khi Bích Diệp vừa mới bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Bich Liên bê một chậu nước đi vào: "Lạc chủ tử, hôm nay chắc hẳn thân người mệt mỏi lắm? Nên sớm rửa mặt và đi nghỉ đi ạ." Trầm Lạc gật đầu một cái, rồi đứng dậy đi tới chỗ bồn trên kệ. Khi thấy Bích Liên muốn rửa mặt cho mình thì lắc đầu nhận lấy khăn vuông tự mình rửa mặt.

Bích Liên có chút hốt hoảng, Bích Diệp đang dọn dẹp bát đũa cười nhẹ lên tiếng: "Bích Liên, Lạc chủ tử không giống với các chủ tử khác. Rửa mặt sẽ tự mình rửa, ngươi đừng hốt hoảng, tận tâm làm việc một lòng vì Lạc chủ tử là được rồi."  

Thái tử vô sỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ