Vũ Văn Thượng khẽ nhíu mày, hai tay ôm trọn vòng eo tinh tế của nữ tử dưới thân, hơi dùng lực, Trầm Lạc thoáng chốc bị Vũ Văn Thượng nhấc ngồi dậy, hai chân duỗi thẳng cũng theo đó cong lại, mái tóc dài đen mượt rủ xuống, che khuất dung nhan nữ tử dưới ánh trăng. Vũ Văn Thượng vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc vắt ngang dung nhan nữ tử lên, nghiêng người về phía trước, từng cái hôn tinh mịn rơi xuống, lần theo khuôn mặt nữ tử, từ trán đến chân mày, rồi lại từ chân mày dời xuống chóp mũi, cuối cùng, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm đôi môi cánh hoa phấn nộn ướt át kia. Ánh trăng chậm rãi lui dần, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt bóng lên mặt đất.
"Vũ Văn Thượng, đợi lát nữa mọi người thức dậy, trông thấy ngươi ở trong phòng ta thế này không tốt đâu, ngươi mau quay về Đông Cung đi." Trầm Lạc lấy hai tay đẩy Vũ Văn Thượng ra, định với lấy áo lót bị Vũ Văn Thượng cởi ra vứt trên giường kia mặc vào. Mới vừa đụng đến vạt áo, thân mình lại bị Vũ Văn Thượng kéo vào trong ngực. Chiếc yếm đỏ thẫm dán sát lồng ngực ấm áp, không một kẽ hở. Trong lòng Trầm Lạc càng lo lắng hơn, ngoài kia mặt trời đã mọc, không bao lâu nữa, sẽ nhô lên cao, những vị thiên kim ở sương phòng. . . . . . . Lúc này Trầm Lạc như đang làm việc gì trái với lương tâm, đôi tay nắm chặt, bộ ngực đang trưởng thành cũng bởi vì thế mà ngày càng khẩn trương thở dốc không ngừng phập phồng, như sắp nhảy ra đến nơi.
"Lạc nhi, nàng thấy nơi này không thoải mái sao?" Vũ Văn Thượng vừa nói vừa vươn tay vuốt ve bộ ngực phập phồng cao thấp của nàng, càng sờ càng hăng say. :))
"Vũ Văn Thượng, đừng có sờ. Hôm nay ngươi sờ còn chưa đủ sao?" Trầm Lạc muốn Vũ Văn Thượng nhanh nhanh lên một chút, thành ra trong lúc vô thức, ngữ khí nói chuyện nghe như làm nũng. Thanh âm nhu hòa mềm mại lọt vào tai Vũ Văn Thượng, mà như thấm sâu vào cõi lòng hắn, "Lạc nhi, ta thấy chiếc yếm này của nàng thật đẹp."
Vải dệt yếm là loại vải thượng hạng phụ thân mới nhập, còn là do mẫu thân dùng loại tơ vàng cao cấp nhất may nên. Ánh mắt Vũ Văn Thượng thật không tồi, nhưng tự dưng lại nói đến chiếc yếm của nàng. . . . . .Đôi tay Trầm Lạc bắt lấy bàn tay to đang phủ ngực mình của Vũ Văn Thượng, dùng sức kéo gạt đi. "Ngươi đừng có mà nảy sinh ý đồ gì với chiếc yếm của ta."
"Không phải nàng cứ muốn là được." Một bàn tay khác của Vũ Văn Thượng giữ chặt hai tay Trầm Lạc, bàn tay to trên ngực chạm tới nút thắt yếm kéo một cái, một đôi tuyết nhũ nhảy ra. Vũ Văn Thượng tà ác cúi đầu, cần thận đánh giá đôi nhũ hoa xử nữ kia: "Ừm, vuốt cũng thấy lớn, xem lại kỹ càng, thì ra không chỉ lớn có một chút thôi đâu." Trầm Lạc vội lui về phía sau, lúc này nàng lại lõa thể, đây là lần thứ hai.
"Đừng nhúc nhích." Vũ Văn Thượng dùng tay giữ chặt thắt lưng nàng, cúi đầu thuận thế hôn lên cặp song nhũ kia. Lúc này hai chân Trầm Lạc vẫn gấp khúc như cũ, hai tay Vũ Văn Thượng khống chế thân thể nàng, sức lực to lớn làm nàng không thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngực mình không ngừng phập phồng. Vũ Văn Thượng càng thêm mãnh liệt hôn mút, hơi thở của Trầm Lạc cũng càng thêm dồn dập.
"A, ngươi đừng cắn." Hai tay Trầm Lạc níu lấy tóc Vũ Văn Thượng, hắn thế nhưng cắn ngực nàng. . . .Thật là, xấu hổ chết mất. Vũ Văn Thượng cười khẽ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Lạc mị hoặc cười một tiếng. Trái tim Trầm Lạc bụp một cái nảy lên, dáng vẻ này của Vũ Văn Thượng, làm nàng nhớ lại lần đầu tiên tới Đông Cung rửa chân cho hắn, lúc rửa chân, hắn cũng mị hoặc như vậy, hoàn toàn không giống vị Thái tử Điện hạ uy nghiêm ngày thường.
"Lạc nhi, có thứ còn tà ác hơn nữa, phải thử xem mới được." Trầm Lạc đáng thương đâu có quyền lựa chọn, một tay Vũ Văn Thượng đặt bên hông nàng vươn xuống phía dưới. Đôi chân Trầm Lạc đang cong lại đặt trên giường, cực kỳ thuận lợi cho động tác này của Vũ Văn Thượng.
"Ưm." Thân thể Trầm Lạc hơi ưỡn lên, tay Vũ Văn Thượng đã chạm tới huyệt khẩu nơi hạ thân nàng. Qua lại vuốt ve thịt non mềm mịn, cứ mãi ở bên ngoài do dự không tiến vào. Dần dần, động tác dưới tay bỗng trở nên kịch liệt, lưỡi dài trên cặp miên nhũ cũng càng thêm dữ dội. Chỉ trong chốc lát, ngực Trầm Lạc đã hồng rực, hạ thân lại rỉ ra chút nước, lần này không rơi vào miệng Vũ Văn Thượng mà toàn bộ đều ngấm xuống giường.
Lồng ngực Vũ Văn Thượng phập phồng, ôm chặt lấy Trầm Lạc như thể muốn dính chặt nàng trên thân mình, "Lạc nhi, thứ nước kia bị giường hút đi, thật là lãng phí."
Trầm Lạc tựa vào lồng ngực phập phồng ấm áp của Vũ Văn Thượng, nghe trái tim hắn vững vàng hữu lực nhộn nhạo. Sang năm nàng phải vào cung thôi, cái tên Vũ Văn Thượng này đã đoạt đi trong sạch của nàng mất rồi.
"Lạc nhi, chiếc yếm này Bổn điện sẽ lấy đi, coi như là tín vật đính ước nàng trao cho Bổn điện. Nguyệt Tường quốc chú trọng có qua có lại, Bổn điện cũng sẽ tặng nàng tín vật đính ước. Coi ba thứ đồ trang sức kia là tín vật đính ước có được không?"
Trầm Lạc từ trong ngực Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên, "Tiểu Phúc Tử đã cầm đi rồi, mấy thứ đồ trang sức ấy ta chẳng thèm."
Vũ Văn Thượng nâng đầu Trầm Lạc lên, nhếch khóe miệng nói: "Lạc nhi giận rồi à, đừng nóng vội. Ba thứ đồ trang sức, Bổn điện ắt sẽ mang tới cho nàng."
Vành tai tóc mai giao nhau sau nửa canh giờ.
Trầm Lạc nhìn Vũ Văn Thượng cầm chiếc yếm của nàng nghênh ngang rời đi, mặt trời cũng dần lên cao, Trầm Lạc hết cả buồn ngủ. Tay đặt xuống giường vừa đúng chạm phải chỗ ướt ướt kia, nơi ấy là do nàng làm ướt. Trầm Lạc đỏ mặt lên, chiếc yếm cũ không còn, nàng biết bảo cung nữ cầm yếm mới tới kiểu gì đây?!
Quả nhiên, lúc nghe Trầm Lạc nói muốn một chiếc yếm mới Bích Diệp liền rất đỗi giật mình, Trầm Lạc không nhịn được phất phất tay, "Ngươi đi lấy một chiếc yếm mới tới đây, chiếc yếm ban đầu đã mặc mấy ngày rồi."
"Chủ tử, nô tỷ sẽ đi lấy ngay. Nhưng chủ tử, để nô tỷ cầm luôn chiếc yếm ban đầu đi giặt nhé?" Trầm Lạc lập tức biến sắc, chiếc yếm ban đầu đã nằm trong tay Vũ Văn Thượng rồi, ngươi dám đi đòi không. . . . . .
Bích Diệp thấy chủ tử nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, lập tức khom người nói: "Nô tỳ đi lấy ngay đây ạ."
Bích Diệp đi không bao lâu đã quay lại, Trầm Lạc cũng mặc quần xong. Túm chặt chăn mỏng che trên người, hai tay sột soạt một cái nhận lấy chiếc yếm trong tay Bích Diệp, "Ngươi, xoay người sang chỗ khác."
Bích Diệp nghe lời xoay người đi, hôm nay chủ tử làm sao vậy, sao lại kỳ lạ như vậy. Hầu hạ chủ tử mặc y phục là chuyện nô tỳ nên làm, hơn nữa cùng là con gái với nhau, sao chủ tử phải xấu hổ?
Trầm Lạc chuyên chú mặc yếm, thay y phục xong, liền vội vàng đứng dậy, mò mẫm trên đất tìm giày vải đi vào. Đứng lên vỗ vỗ người rồi mới cho Bích Diệp xoay người lại. "Hôm nay ta phải về nhà rồi, mấy ngày nay đã khiến ngươi vất vả."
Bích Diệp hoàn toàn không nghĩ tới, chủ tử lại nói hôm nay phải về nhà. Nói vậy, nàng lại phải trở về Hoán Y Cục rồi ư? Ma ma đã nói rõ rằng lần này tới sương phòng phục vụ một vị chủ tử thiên kim, mà thời gian phục vụ còn rất dài nữa. Trầm Lạc tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Bích Diệp, tự mình tới bên chậu nước rửa mặt. Bích Diệp cười khổ một hồi, e rằng lần này tỷ muội Hoán Y Cục lại cười mình mất thôi.
"Chủ tử, cái này. . . . . ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thái tử vô sỉ
RandomTrầm Lạc đến kinh thành vốn là đến nhà cậu chơi, không ngờ nàng phải vào hoàng cung, bị thái tử nhìn trúng... "Điện hạ, hôm nay Trầm cô nương phải đi rồi." Bàn tay đang lật sách của nam tử tạm ngừng, "Ừ." Tiểu Phúc Tử đang sốt ruột trong lòng, lại n...