Chương 40

7.5K 135 4
                                    

  Bích Diệp đem bữa tối tới gõ cửa phòng, khi nghe Lạc chủ tử đáp lại mới dám đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Lạc chử tử hai tay chống cằm ngồi trên ghế ngẩn người thì Bích Diệp có chút lo lắng . Lạc chủ tử bị làm sao vậy? Sau khi ở sương phòng trở về mãi từ tối đến giờ vẫn ngồi ở tư thế đó, không phải là bị ủy khuất gì đó ở sương phòng chứ? Lạc chủ tử là chủ tử tốt, tuy bản thân luôn luôn ở Hoán Y cục, nhưng những chủ tử vào cung lần này là những ai nàng ít nhiều cũng biết được. Lần này trong các tú nữ có vài người lai lịch không nhỏ.

"Bích Diệp, mặt trời đã xuống núi rồi sao? Qua đi thật nhanh." Dứt lời khuôn mặt tươi cười gật đầu với Bích Diệp một cái rồi vẫy vẫy tay ý bảo Bích Diệp dọn bữa tối lên bàn.

Mặt trời đã xuống núi rồi, cách giờ tuất càng ngày càng gần. Vũ Văn Thượng sẽ ở trong rừng cây nhỏ chờ nàng, nghĩ đến tờ giấy kia, Trầm Lạc không khỏi đỏ mặt. Bút pháp mạnh mẽ hữu lực như một ngọn gió, mực nước đen nhánh. Thế nhưng....... lại viết những lời vô sỉ. Giờ Tuất, gặp ở rừng cây nhỏ phía sau Huệ Minh Cung, ra ngoài sẽ lấy được chiếc yếm. Vũ Văn Thượng lấy chiếc yếm của nàng đi, nhưng mà cũng đâu cần ra tận hoàng cung để lấy yếm chứ? Còn nữa trong phòng đã chuẩn bị yếm rất tốt, mặc dù mặc không thoải mái bằng đồ ở trong cửa hàng nhà mình, nhưng cũng đâu cần phải chuẩn bị yếm nữa?

"Lạc chủ tử, hình như người có tâm sự? Nếu trong lòng có việc không thoải mái có thể nói với nô tỳ, nếu chủ tử không vui trong lòng Bích Diệp cũng không vui." Đặt bữa tối trước người Lạc chủ tử, Bích Diệp đứng thẳng người, đôi mắt đem theo sự hoang mang lo lắng, ôn nhu mở miệng nói.

Trầm Lạc ngước mắt nhìn mặt Bích Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng đến độ nhíu lại. Chẳng lễ biểu hiện của nàng rất đau lòng sao? Rõ ràng là vì đối với sự vô sỉ càng ngày càng qua đáng của Vũ Văn Thượng cảm thấy không biết làm sao nên thẹn thúng mà thôi.

"Bích Diệp, ngươi đừng qua lo lắng. Chờ sau khi ăn xong bữa tối, ngươi dọn chén dĩa đi. Lui xuống nghỉ ngơi, không cần gác đêm nữa đâu."

"Lạc chủ tử, sao có thể như vậy? Gác đêm là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ sẽ chỉ đứng bên ngoài phòng, không ảnh hưởng đến chủ tử nghỉ ngơi." Bích Diệp lo lắng khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện rõ ra sự nôn nóng. Không gác đêm, không phải là phá hỏng quy củ rồi sao? Đêm trước khi nàng đi vào Huệ Minh cung, lão ma ma ở Hoán Y cục cũng đã cẩn thận dặn dò nàng, quy củ ở hoàng cung khác với Hoán Y cục. Ở Hoán Y cục giặt giũ xong quần áo là có thể đi nghỉ. Nhưng ở Huệ Minh cung, nếu không gác đêm cho chủ tử, bị ma ma cai quản phát hiện, là sẽ bị đánh.

"Hôm nay ngươi mới đến, cho ngươi đi nghỉ sớm một chút. Đến mai ngươi lại gác đêm. Bích Diệp ngươi phải đi nghỉ đi. Nếu Vương ma ma biết được ta sẽ nói với bà ấy." Sắc mặt của Trầm Lạc trở nên nghiêm túc, nếu Bích Diệp cứ cố chấp, sống chết thực hiện theo quy củ, vậy làm sao nàng có thể đi đến rừng cây nhỏ được? Chẳng lẽ lại nói thẳng với Bích Diệp, ngươi mau đi nghỉ đi, giờ Tuất ta đi gặp Thái tử, hắn muốn trả lại cho ta chiếc yếm.

Nhìn thấy thần sắc khó xử của Lạc chủ tử, trong lòng Bích Diệp đã hiểu. Lạc chủ tử muốn đi làm một việc, nhưng lại không muốn cho người khác biết. Nghĩ như thế, trong lòng Bích Diệp một chút cũng không trách Lạc chủ tử. Nàng biết nàng nên làm thế nào, trong Huệ Minh cung còn có bốn vị tiểu chủ tử khác, nàng không thể để cho bốn vị tiểu chủ tử kia biết được buổi tối Lạc chủ tử không có trong phòng.

Phúc thân cúi người thi lễ, Bích Diệp cười nói: "Lạc chủ tử, người ăn tối trước nhé, hôm nay Bích Diệp liền cả gan đi nghỉ tạm." Trầm Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười với Bích Diệp. Sau đó cầm lấy đôi đũa bên cạnh ăn xong đồ ăn, bữa tối hôm nay có một cái món ăn mặn, còn có cả một vài món phụ thâny, một chén canh nhỏ và một ít cơm.

Bên ngoài tiếng chim hót líu ríu vang lên, gió đêm hôm nay đặc biệt chiều lòng người, không như tối hôm qua gió lớn đặc biệt dọa người, mà là cực kỳ nhẹ nhàng từ từ thổi. Giống như biết được chuyện quan trọng của Trầm Lạc và Thái tử Nguyệt Tường quốc

Sau khi ăn xong bữa tối, Bích Diệp thu lại bát đũa. Trầm Lạc hướng về phía gương trang điểm, trang điểm lại một chút, nhìn trời giờ Tuất cũng đã đến, Trầm Lạc mới đứng lên đi đến cửa phòng. Cũng vào lúc này giọng nói vui vẻ của Hòa Miêu đột nhiên vang lên...

Vũ Văn Thượng đã đi tới rừng cây nhỏ ở Huệ Minh cung, khóe miệng khẽ nhếch cười yên lặng chờ đợi giai nhân. Thị vệ thân cận Hàn Dịch cung kính đứng bên cạnh Vũ Văn Thượng, cúi đầu nói: "Điện hạ phía cửa cung bên kia thuộc hạ đã phân phó rồi." Vũ Văn Thượng gật đầu, phất tay với Hàn Dịch: "Ngươi đến Huệ Minh cung xem thế nào, nha đầu kia xem chừng là bị người khác quấn không thoát thân ra được rồi, nếu thực sự như thế ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ." Hàn Dịch ôm quyền hướng Vũ Văn Thượng thi lễ một cái, ngay sau đó nhanh chóng di chuyển tới Huệ Minh cung.

Chống đỡ được cho tới khi Bích Diệp đi, thì Hòa Miêu lại tới, Trầm Lạc không biết Vũ Văn Thượng có còn tính nhẫn nại hay không, nếu thật sự lâu không thấy nàng tới, nhỡ đâu tính khí nổi lên trực tiếp đi đến đây tìm nàng. Như vậy không phải là vừa vặn chạm mặt Hòa Miêu sao?

"Lạc tỷ tỷ, đã tối rồi mà tỷ vẫn ngồi trước gương trang điểm và ăn mặc như thế này sao? Có phải muốn đi ra ngoài không" Trên mặt Hòa Miêu nở nụ cười thật tươi, vừa nói vừa đi đến trước người Trầm Lạc. Sau đó ngồi chồm hỗm, chớp đôi mắt nhỏ, để tay lên chân Trầm Lạc.

Sắc mặt Trầm Lạc vẫn như thường, rất bình tĩnh mở miệng: "Hôm nay hơi mệt một chút, đang định lấy trâm ngọc xuống, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, muội hôm nay cũng mệt nỏi rồi hãy đi nghỉ ngơi đi."

Hòa Miêu vừa nghe như thế, bĩu môi lắc đầu một cái, khuôn mặt vui vẻ bị một khí tức thần bí khác thay thế. Mở miệng nói ra lời cũng hết sức nhẹ nhàng: "Lạc tỷ tỷ ta nói tỷ nghe, ta vừa mới biết được tin, Thái tử hôm nay sẽ đi qua Ngự Hoa viên, các tú nữ ở sương phòng bên kia, tính toán muốn tạo dựng việc vô tình gặp gỡ Điện hạ. Ba người ở Huệ Minh cung cũng đã đi rồi."

Sau khi nghe Hòa Miêu nói thế, trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Vũ Văn Thượng không phải đang ở rừng cây nhỏ của Huệ Minh cung sao, còn tin tức mà Hòa Miêu nghe được rốt cuộc là ở đâu ra? Hòa Miêu tính tình tùy tiện, không câu nệ quy củ, nhưng có lúc lại nói ra những lời không hợp với tính tình cuả mình chút nào cả.

"Lạc tỷ tỷ, tỷ đừng nhìn ta như thế, ta cũng chỉ nói mà thôi, nhiều người đi như thế, nhiều người tình cờ gặp Điện hạ như thế. Ngược lại người không đi, sẽ được Điện hạ lưu ý đến. Haiz Lạc tỷ tỷ, ta không muốn ở trong hoàng cung. Vốn tưởng rằng ta sẽ không qua sơ tuyển, ai ngờ thế nhưng lại qua?" Hòa Miêu nhẹ nhàng rút tay lại, quệt miệng chân mày nhíu thật chặt, đau lòng đến cực điểm.

Trầm Lạc ngồi trên ghế kéo tay Hòa Miêu qua vỗ vỗ: "Nếu thật sự không muốn ở trong hoàng cung, buổi duyệt chọn tới, muội biểu hiện kém một chút. Trừ phi có người muốn muội trúng tuyển, nếu không muội nhất định sẽ rớt. Đến lúc đó muội sẽ được như nguyện mà về nhà, Hòa Miêu muội nghĩ đây có phải chủ ý tốt không?" Dứt lời, Trầm Lạc cười với Hòa Miêu.

Thân thể Hòa Miêu cứng lại, cái miệng nhỏ nhắn lần nữa cong lên: "Lạc tỷ tỷ, nếu Hòa gia ta mà hòa thuận giống như nhà tỷ, ta về nhà cũng vui vẻ một chút. Nhưng mà nhà ta tỷ cũng biết đấy. Mẫu thân nhất định sẽ nói ta không có tiền đồ, vào cung rồi lại ra, chuyện gì cũng không làm được".  

Thái tử vô sỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ