Chương 23

9K 208 2
                                    

  Vào bữa tối, tại phòng khách Trầm gia. Trong tay mấy gã nô bọc và nha hoàn đều bê khay, lục tục tiến vào đại sảnh Trầm gia, đem món ngon nhẹ nhàng đặt trên bàn vuông đỏ thẫm. Giờ phút này, ngồi trên bàn chỉ có ba người, một là chủ mẫu Trầm gia Bạch Ngữ Yên, một là Trầm Lạc một người khác là tiểu thiếu gia đang cúi đầu vì đã làm sai chuyện Trầm Nhiên.

Trầm Lạc ngồi nhìn tiểu đệ đối diện với mình, lúc rời đi hắn còn nghịch ngợm hoạt bát. Hiện giờ phạm tội đầu nhỏ cúi thấp không dám ngẩng đầu, Nhị thiếu gia Chúc gia lớn hơn nàng hai tuổi, lại có thể cùng tiểu đệ mình gây gổ đánh nhau, có thể thấy Nhị thiếu gia Chúc gia không phải người dễ chung sống.

"Lão gia đã trở lại." Nghe được gã nô bọc bên ngoài kêu lên, Bạch Ngữ Yên đứng dậy, nhanh chóng đi tới cửa phòng khách nghênh đón Trầm Lương. Trầm Lạc nhìn thấy phụ thân nở nụ cười cầm tay mẫu thân, khẽ gật đầu một cái nói: "Không có việc gì, đã xử lý tốt." Dứt lời giơ tay sờ sờ đầu của mẫu thân. Trước đây khi Trầm Lạc còn nhỏ, thấy phụ thân thân mật với mẫu thân như vậy sẽ ghen. Về sau dần dần trưởng thành, thấy cha mẹ ân ái như thế, lập tức đem phụ thân làm nguyên tắc chọn phu quân. Giữa phu thê nên như thế mới phải.

"Nha đầu bảo bối đã về rồi à." Trầm Lương lôi kéo tay Bạch Ngữ Yên ngồi xuống ghế, cầm đũa lên vừa nói vừa đem các loại thức ăn để vào chén Trầm Lạc.

Phụ thân vẫn luôn gọi nàng là nha đầu bảo bối, trên thực tế, mỗi khi nàng cản phụ thân cùng mẫu thân thân thiết, thì phụ thân mới không coi nàng là bảo bối thôi. Trực tiếp ôm ra ném cho Mã đại thẩm.

"Trầm Nhiên, làm sai cần phải dạy, cầm đũa ăn cơm."

Trầm Lương nhìn Trầm Lạc nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía con trai của mình bộ mặt lại nghiêm túc. Trầm Lạc vì tiểu đệ mà lau mồ hôi, trước khi đi phụ thân cùng mẫu thân xem tiểu đệ như bảo vật quý giá, bây giờ trở về địa vị tiểu đệ giảm xuống thật nhanh. Cũng phải, tiểu đệ về sau sẽ thay phụ thân buôn bán, nếu một mực cưng chiều thì chính xác tiểu đệ sẽ trở thành một tên phá của.

"Tiểu đệ, cha mẹ rất quan tâm đệ. Về sau đi học cho giỏi, học cách quản lí sổ sách một chút." Trầm Lạc vừa ăn vừa ý vị sâu xa nói với tiểu đệ của mình.

Cái đầu nhỏ của Trầm Nhiên gật một cái, cầm đũa lên gắp thức ăn. Trầm Lạc vì chuyện của tiểu đệ cũng không nghĩ những chuyện khác, lúc này nhìn trên bàn cơm. Mới phát hiện sao không thấy Nhị bá Nhị bá mẫu và đường muội đến ăn bữa tối.

"Cha mẹ, Nhị bá, Nhị bá mẫu cùng đường muội đi đâu rồi?"

Bạch Ngữ Yên bật cười thành tiếng, Trầm Nhiên lại bĩu môi." Nhị bá cùng Nhị bá mẫu đến cửa hàng ở huyện Lăng Nguyệt rồi, đường muội con ấy à, nó là một người háo sắc con không biết sao?" Trầm Lạc vừa nghe, khóe miệng giật giật, Trầm Vân là người háo sắc rất thích ngắm nhìn mỹ nam.

"Lạc nhi, mấy ngày nay Vân nha đầu ngày ngày đều tới trà lâu. Nhị bá phụ Nhị bá mẫu của con cũng không ở đây, không có ai quản được nó. Có một nhóm thương nhân nước Đại Mạc đến trà lâu, Vân nha đầu nghe nói người đứng đầu đám thương nhân dáng vẻ rất tuấn tú. . . . . ."

Bạch Ngữ Yên nói tới chỗ này thì không nói tiếp, Trầm Lạc cũng đã hiểu rõ. Chắc chắn Trầm Vân đã đến trà lâu thưởng thức sắc đẹp của người đứng đầu kia rồi, ai, sắc đẹp hại người. Nhưng mà thương nhân kia có đẹp hơn Vũ Văn Thượng không? Sao ở nơi này lại nhớ tới Vũ Văn Thượng, người này đối với nàng dụng ý quá sâu.

"Nha đầu bảo bối, ở trong hoàng cung có bị ai khi dễ không?"

Nghe được câu hỏi của phụ thân, cơ thể Trầm Lạc cứng ngắc. Phụ thân, đã chịu khi dễ, còn là khi dễ rất thảm hại. Trong đầu nghĩ vậy, nhưng Trầm Lạc chỉ cười.

"Phụ thân, không phải người đã nói. Con gái của người làm sao có thể bị người ta bắt nạt, người trong hoàng cung bị con khi dễ thì đúng hơn."

"Ừ, ta cũng thấy như vậy."

Thấy phụ thân gật đầu một cái không có chút hoài nghi nào Trầm Lạc thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại dám gạt phụ thân đa nghi rồi.

"Lạc nhi còn được Hoàng thượng ban thưởng, mặc dù là viên dạ minh châu bình thường. Trầm Lạc nói muốn đem dạ minh châu trưng bày, thiếp liền đem hộp gấm đựng dạ minh châu để vào trong thư phòng của chàng rồi."

Bạch Ngữ Yên khẽ cười dịu dàng mà nói. Đang ăn cơm chân mày Trầm Lương cũng nhấc lên, liếc Trầm Lạc một cái.

Nhất thời trong đầu Trầm Lạc căng thẳng, có phải phụ thân đã nhận ra hay không?

"Phụ thân buổi tối phải đi xem dạ minh châu trong hoàng cung có gì đặc biệt nhé"

Trầm Nhiên vừa nghe Hoàng thượng ban thưởng dạ minh châu, nhất thời quên mình mới làm sai chuyện, đôi mắt sáng rỡ nói "Cha mẹ, con cũng muốn xem dạ minh châu."

"Đợi lát nữa, Trầm Nhiên và phụ thân cùng nhau đến thư phòng. Phụ thân xem con làm bài tập như thế nào, làm tốt sẽ cho con xem dạ minh châu."

Phụt, Trầm Lạc trong lòng bách vị tạp trần. Tiểu đệ à, dạ minh châu đệ nhìn còn chưa đủ ư, không phải bản thân đệ cũng có một viên sao, còn là ngọc trai Nam Hải, so với dạ minh châu trong hộp gấm kia không biết tinh mỹ hơn bao nhiêu.

Mọi người vui vẻ ăn bữa tối, Trầm Nhiên nhìn nét mặt cha mẹ không còn nghiêm túc như trước nữa tính tình hoạt bát lại lập tức trỗi dậy. Vì vậy, phòng khách Trầm gia tràn đầy tiếng nói tiếng cười, loại không khí ấm áp này ở trong hoàng cung không thấy nhiều.

Đêm khuya  

Thái tử vô sỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ