Trợn mắt hung hăng ngước nhìn Vũ Văn Thượng, cái đồ vô sỉ Vũ Văn Thượng này dám xem Trầm Lạc nàng là bia sống thật, một chút áy náy cũng chẳng có, còn cho đó là điều đúng lý hợp tình. Trầm Lạc đưa tay chống lên lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng, cố đẩy người ra ngoài. Lại không ngờ càng dùng sức khước từ, thân thể Vũ Văn Thượng càng nghiêng về phía trước hơn nữa. Chưa bao giờ Trầm Lạc tức giận như thế, trong lòng tích lũy đầy oán khí bốc thẳng lên trên, lời nói đã không còn cung kính như trước, thậm chí mang theo mấy phần khí thế hung ác.
"Vũ Văn Thượng, ngươi cút xa một chút cho ta. Lấy ta làm ngụy trang để tất cả mọi người cho là ngươi chọn ta. Vì bảo vệ nữ tử ngươi yêu thương, ngươi quả thật không từ thủ đoạn nào. Ngươi không thể chọn người khác sao, tại sao lại cố tình chọn ta?" Trầm Lạc càng nói thanh âm càng lớn dần, hơi thở bay ra từ chóp mũi cũng không ổn định, theo gió mát phun vào gò má Vũ Văn Thượng.
Ý cười của Vũ Văn Thượng càng ngày càng đậm, nhìn nữ tử bị vây trong ngực tiến lùi đều khó đang sinh khí, Vũ Văn Thượng cũng không nhịn được nữa, đưa tay nhéo mũi Trầm Lạc một cái, như lông vũ nhẹ nhàng thổi qua. Trầm Lạc đang tức giận cũng bị hành động này của Vũ Văn Thượng dọa sợ đến nhất thời tiêu tan không còn bóng dáng. Hôm nay là ngày gì đây, Vũ Văn Thượng bị quỷ nhập rồi sao?
Thanh âm khàn khàn từ bên tai truyền đến: "Tối nay có cung yến, chuẩn bị biểu diễn gì đây? Lần trước có chuyện ngoài ý muốn, để cho nàng chạy trốn. Sợ rằng lần này nàng không từ chối được rồi."
Không giải thích mà nói sang chuyện khác, trong lòng Trầm Lạc đang cực kỳ rối loạn còn trong đầu thì hét loạn lên. Vũ Văn Thượng thật sự là khắc tinh của nàng mà! Nàng vốn muốn đến sương phòng sau hoa viên để điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt. Không ngờ tên Vũ Văn Thượng sát thiên đao này đột nhiên nhảy ra, còn cùng mình như thế này. . . Mập mờ. Lần đầu Trầm Lạc có thể chân chính cảm nhận được từ "mập mờ" này. Không thể tưởng tượng được nàng còn chưa trưởng thành, đã thể nghiệm "mập mờ" chân thật như vậy.
Nhìn gương mặt trong nháy mắt trở nên hồng nhuận cúi đầu không nói của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng đưa tay giữ chặt cằm Trầm Lạc. Hai mắt nhìn thẳng vào mắt Trầm Lạc, lông mi cô gái đang chớp chớp, đôi mắt lộ ra lớp sương mù. Vũ Văn Thượng chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, hạ thân căng thẳng. Hai người vẫn giữ tư thế mập mờ mà ngưng mắt lẳng lặng nhìn đối phương. Tâm tư Trầm Lạc rối loạn giống như có một đoàn kiến cắn, không còn nghĩ được gì.
So với dáng vẻ luống cuống tay chân của Trầm Lạc, thì Vũ Văn Thượng có mối suy tư khó nói thành lời. Sau một lúc, rốt cuộc hắn cũng xem xét thế cục với kế hoạch trong đầu xong, cuối cùng quyết định, không nói đến vấn đề hắn và Trầm Lạc còn chưa trưởng thành, dù cho thân thể hắn có trưởng thành đi nữa thì thân thể Trầm Lạc vẫn còn chưa thành thục. Không như vậy thì tình hình bây giờ cũng không cho phép hắn cấp tốc đẩy mạnh kế hoạch được. Yên lặng xem xét tình hình, cái gì gọi là chậm mà chắc, đã là của hắn thì nàng có trốn đến nơi nào cũng không thoát.
Vũ Văn Thượng rời khỏi thân thể Trầm Lạc, đứng trước mặt Trầm Lạc: "Tối nay sẽ biểu diễn gì ở cung yến, đã nghĩ ra chưa?" Trầm Lạc vừa thoát khỏi không khí mập mờ đó khó tránh khỏi thất thần, hai mắt phủ sương nhìn Vũ Văn Thượng. Cuối cùng cúi đầu, cẩn thận xem xét vấn đề Vũ Văn Thượng vừa hỏi. Biểu diễn cái gì, khiêu vũ? Không được. Ca hát ngâm thơ? Càng không được. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ biết kể chuyện xưa thôi, nhưng không phải là truyện mình viết. Tất cả đều do nàng được nghe từ các vị tiên sinh kể chuyện. Nhưng cái này có thể coi là tài nghệ sao?
"Phụ hoàng thích nghe kỳ văn dị sự." Thanh âm nhàn nhạt truyền vào tai Trầm Lạc. Nhất thời tròng mắt Trầm Lạc sáng lên, sương mù khốn đốn cũng biến mất không thấy nữa, "Thật sao?" Vũ Văn Thượng cười nhìn Trầm Lạc gật đầu: "Thật, nàng có thể tùy ý kể chuyện xưa là được. Từ nhỏ nàng đã thích nghe chuyện xưa, tiện tay bịa đặt một chút cũng không thành vấn đề." Trầm Lạc tự hào gật đầu một cái. Đó là dĩ nhiên, nàng chỉ hứng thú duy nhất với món này mà thôi, nếu còn không làm được, chẳng phải nàng đã uổng phí nghe nhiều chuyện xưa như vậy rồi sao.
Nhìn nụ cười của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc chợt suy tư. Rốt cuộc hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ báo rằng nàng là bia thịt mà còn phải ngoan ngoãn làm bia thịt tốt? Đặc biệt là, sao lại nói với nàng chuyện Hoàng thượng thích nghe kể chuyện chứ?
Hai ngày nay, Trầm Lạc vẫn luôn suy đoán về tâm tư của người khác, điều này làm cho đầu óc nàng cực kỳ mệt mỏi. Nếu Vũ Văn Thượng muốn giao dịch với nàng, đương nhiên nàng cũng phải nói rõ ràng điều kiện với hắn. Vì vậy, Trầm Lạc cũng tự gom lấy tất cả khí thế nàng có sau khi học cách làm ăn của phụ thân, mở miệng nói: "Thái tử Điện hạ, ngài tới đây nói cho ta biết là muốn ta diễn kịch cho tốt, để tất cả mọi người tin rằng ngài chọn ta, như vậy có thể bảo vệ được nữ tử trong lòng kia, dời thù hận của người khác đi đúng không? Nếu là như vậy thì ta thực sự không vui, nhưng Thái tử Điện hạ ngài không cho phép ta từ chối, thì... Vậy đi, Trầm gia là thương nhân, luôn lấy lợi ích làm đầu, không muốn có chuyện bất lợi với mình. Nếu chuyện này đối với ta hết sức bất lợi, vậy ta cũng phải có được vài ưu đãi chứ?"
Vũ Văn Thượng nhìn thẳng Trầm Lạc, ý tứ quá rõ, nha đầu này muốn nói điều kiện với mình. Tạm thời nghe xem nàng muốn điều kiện gì đây, có lẽ hắn có thể suy nghĩ một chút.
Thấy Vũ Văn Thượng không phản đối, Trầm Lạc coi như hắn chấp nhận. Sau đó hắng giọng một cái, nhìn mặt trời sắp lặn, giải quyết nhanh vấn đề: "Điều kiện của ta rất dễ, Thái tử Điện hạ nhất định có thể làm được. Thứ nhất, ta có thể phối hợp với ngài thật tốt, làm một đôi uyên ương...giả, ngộ nhỡ ta có bất trắc, ngài phải dốc hết toàn lực cứu ta, ta không muốn vì chuyện này mà mất tánh mạng."
Khóe miệng khẽ co rút, Vũ Văn Thượng tận lực duy trì bình tĩnh, trong lòng giống như có từng đợt sóng vỗ, nha đầu này quả nhiên lợi hại: "Điểm này không thành vấn đề, nếu nàng có chuyện gì, ta cũng khó giao phó với Bạch tướng quân. Nàng yên tâm." Trầm Lạc hài lòng gật đầu một cái, "Thứ hai, quan hệ giữa chúng ta chỉ là giả, đến thời gian ngài phải thả ta xuất cung, ta phải về nhà ."
Về nhà? Vũ Văn Thượng suy tư chốc lát, cũng được. Chân trước vừa bước vào cửa Trầm gia, chân sau thánh chỉ đến, kiểu gì thì nàng vẫn phải đến hoàng cung . Nghĩ như thế, hắn cũng thấy không mất mát gì, tạm thời đồng ý với nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thái tử vô sỉ
RandomTrầm Lạc đến kinh thành vốn là đến nhà cậu chơi, không ngờ nàng phải vào hoàng cung, bị thái tử nhìn trúng... "Điện hạ, hôm nay Trầm cô nương phải đi rồi." Bàn tay đang lật sách của nam tử tạm ngừng, "Ừ." Tiểu Phúc Tử đang sốt ruột trong lòng, lại n...