Chương 88: Mẫn Mẫn - Tần Lâm

5.9K 92 0
                                    

  Một chiếc xe ngựa bình thường chạy lộc cộc trên đường phố kinh thành, người đang ngồi trong chiếc xe ngựa này chính là Uy Mẫn Mẫn quận chúa, người không được chọn trong buổi duyệt chọn vừa rồi, theo lẽ thường tú nữ không được chọn trong lòng nhất định không thoải mái, mặc dù không phải là vẻ mặt đưa đám, nhưng cũng đấu có như Uy Mẫn Mẫn mặt cười tươi như hoa.

Tiếng hát thanh thúy từ trong xe ngựa truyền ra, tiểu thái giám nhận ý chỉ của Thái hậu đưa quận chúa về phủ hết sức buồn bực. Mẫn Mẫn quận chúa không những không đau buồn, mà còn vui mừng đến nỗi ca hát luôn.

Đợi đến một ngã rẽ thì tiếng hát thanh thúy trong xe ngựa chợt dừng lại. Khi tiểu thái giám nghe được tiếng của Mẫn Mẫn thì tay lập tức nắm chặt dây cương khiến xe ngừng lại. Quay người cúi đầu cung kính hỏi: "Mẫn Mẫn quận chúa đợi thêm chút nữa thôi sẽ đến Uy phủ rồi."

Uy Mẫn Mẫn đưa tay nhấc mành xe lên, khuôn mặt tươi cười nói với tiểu thái giám: "Ngươi đưa ta đến đây thôi, đã lâu rồi ta không đi dạo ." Sau khi dứt lời Uy Mẫn Mẫn vén mành tre lên khom người ra ngoài, tay nắm lấy khung cửa nhảy xuống dưới. Váy màu tím theo động tác nhảy xuống của nàng nở rộ xuống như bông hoa vậy, đợi đến khi Mẫn Mẫn ổn định thân mình làn váy giống như nụ hoa chớm nở màu tím.

Tiểu thái giám trừng lớn mắt, thấy Mẫn Mẫn quận chúa xoay người chuẩn bị rời đi, tiểu thái giám lập tức kêu lên: "Không được, không được, không đưa người về đến Uy phủ nô tài không thể báo cáo được."

Uy Mẫn Mẫn hướng về tiểu thái giám hé miệng cười, sau đó nhét túi tiền ở bên hông vào tay tiểu thái giám: "Trong này có ít tiền, số tiền này là toàn bộ tài sản của ta. Cái túi tiền này cũng không tệ, đem đến tiệm cầm đồ cũng được mấy lượng bạc đó."

Uy Mẫn Mẫn dứt lời nhanh chóng xoay người rời đi. Tiểu thái giám nhìn túi tiền trong tay, lại nhìn Mẫn Mẫn quận chúa đi càng ngày càng xa, trong lòng càng thấy không ổn. Mẫn Mẫn quận chúa đem tất cả gia sản cho hắn, không có bạc Mẫn Mẫn quận chúa đi dạo kiểu gì?

Uy Mẫn Mẫn không để ý tới tiểu thái giám giờ phút này đang sầu khổ, đi một bước trong lòng liền vui vẻ thêm một phần. Lúc đầu, Trầm Lạc cầu xin Vũ Văn Thượng để nàng và Tân Lâm gặp mặt. Mưu kế không thực hiện được, lần này nàng đã xuất cung rồi, không có thân phận tú nữ nữa. Nếu còn không bắt được Tần Lâm, thế thì cũng thật xin lỗi với việc nàng ở trước điện la lối om sòm thất nghi.

Nghĩ đến việc thất nghi trong buổi duyệt chọn tú nữ, Uy Mẫn Mẫn liên tiếp cảm thán Vũ Văn Thượng xảo trá. Chiêu này là Vũ Văn Thượng đã dạy nàng một mũi tên bắn ba con chim. Giải quyết được Tôn Miểu, Vũ Văn Thượng như ý nguyện lấy được Trầm Lạc, vấn đề của chính nàng cũng giải quyết luôn. Trong mắt Mẫn Mẫn lóe lên ánh sáng rực rỡ, bởi vì kích động mà muốn lập tức gặp Tần Lâm, mặc dù phải đi qua rất nhiều con phố nàng cảm thấy không sao cả.

Rốt cuộc thì Uy Mẫn Mẫn cũng tới được Tần phủ, có hai thị vệ đứng thẳng tắp hai bên cửa. Uy Mẫn Mẫn mang trên mặt nụ cười sâu sắc cước bộ nhẹ nhàng đi đến Tần phủ. Thị vệ thấy có một cô nương như hoa như ngọc đến Tần phủ, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ.

Là cô nương ái mộ Tần đại nhân, cả hai người đều nghĩ đến khả năng này, nghiêng đầu liếc nhau một cái. Mấy ngày hôm nay, ngày ngày Tần lão phu nhần đều tìm một mối hôn sự cho Tần đại nhân, mới đây không lâu thấy một người phụ nữ, là khuê nữ của một y quán tại kinh thành, dáng dấp cũng rất đẹp mắt. Nhưng vẫn không thể so sánh với cô nương trước mắt này. Tần lão phu nhân rất thích khuê nữ của y quán này, hôm nay đã mời cô nương đó tới, Tần đại nhân cũng có trong phủ.

Uy Mẫn Mẫn tất nhiên không biết những ý nghĩ trong lòng hai thị vệ, nâng lên khuôn mặt tươi cười rất lễ độ mở miệng: "Hai vị tiểu ca, Tần đại nhân đã trở về phủ chưa?" Hai thị vệ giữ cửa đều gật đầu, ý cười trên mặt Uy Mẫn Mẫn càng ngày càng sâu sắc "Hai vị tiểu ca không cần vào thông báo, để ta lặng lẽ đi vào thôi. Hôm nay Tần đại nhân mời ta vào phủ có chuyện muốn nói với ta" Uy Mẫn Mẫn muốn cho Tần Lâm một niềm vui bất ngờ, nhưng điều nàng không ngờ chính là Tần Lâm cũng không có vui mừng, ngược lại còn cho nàng môt trận kinh hỷ.

Hai thị vệ giữ cửa nghe Uy Mẫn Mẫn nói như thế, lại lần nữa liếc nhìn nhau. Rồi sau đó nhìn nhìn vẻ vô hại của Uy Mẫn Mẫn, cuối cùng gật đầu, Mẫn Mẫn được như nguyện lén lén đi vào Tần phủ.

Cả khuôn mặt Mẫn Mẫn sáng rỡ, thưởng thức những cây liễu xanh biếc trong Tần phủ, Uy Mẫn Mẫn càng bước càng nhanh. Rốt cuộc nhìn thấy phòng khách Tần phủ, vừa nhìn vào trong, mặt Mẫn Mẫn lập tực đen lại, bên trong phòng khách có một nữ tử, cô nương này cúi đầu cười dịu dàng, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Tần Lâm một cái, Tần lão phu nhân cười gật đầu liên tục.

Mà Tần Lâm ngồi bên cạnh vẻ mặt vẫn lanh nhạt tự nhiên uống trà. Tâm tình đang tốt của Uy Mẫn Mẫn đều phị phá hỏng, sao Tần Lâm có thể gặp mặt cô nương khác ở Tần phủ? Mẫn Mẫn cắn răng, hai tay nắm thật chặt trong ống tay áo, mới đi được mấy bước Mẫn Mẫn dừng lại. Con ngươi chuyển qua chuyển lại, đưa tay sửa sang lại tóc và quần áo, càng đi về phía trước khuôn mặt đen thui của Mẫn Mẫn khôi phục lại sáng rỡ.

Tần Lâm là người đầu tiên phát hiện ra Uy Mẫn Mẫn, cũng không lên tiếng. Tần Lão phu nhân lôi kéo nữ tử ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi tên nữ tử này, đã đọc qua những sách gì? Uy Mẫn Mẫn chậm rãi bước vào phòng khách Tần phủ, sau khi nhẹ nhàng ho một tiếng, lúc này Tần Lão phu nhân mới phát hiện ra Uy Mẫn Mẫn.

Khóe môi Uy Mẫn Mẫn mỉm cười, hướng Tần lão phu nhân thi lễ một cái sau đó ngọt ngào gọi một tiếng mẫu thân. Tần lão phu nhân giật mình, bà chỉ có một con trai, khi nào thì lòi ra một đứa con gái? Lại nhìn con trai đang uống trà, Tần lão phu nhân lộ vẻ bất mãn.

Cô nương ngồi bên cạnh Tần lão phu nhân cũng bật cười "Lão phu nhân, đây là muội muội của Tần đại ca sao? Thật là xinh đẹp."

Lúc này Tần lão phu nhân cũng không biết nên trả lời thế nào, cô nương này đột nhiên đi vào phòng khách, bà thực sự không biết. Uy Mẫn Mẫn hướng về phía cô nương vừa hỏi thăm cười ngọt ngào, sau đó bước đến bên cạnh Tần Lâm, bắt lấy ly trà trong tay Tần Lâm để lên trên bàn. Uy Mẫn Mẫn thân mật kéo tay Tần Lâm, rồi vô tư hỏi Tần Lâm: "Phu quân, cô nương này sao lại nói ta là muội muội của chàng?"

Lời nói của Uy Mẫn Mẫn khiến lão phu nhân trừng lớn con mắt, nhìn tay của cô nương kia hết nắm rồi lại thả. Cô nương ngồi bên cạnh lão phu nhân thân thể cứng lại, không lâu lắm tai hồng như có thể nhỏ ra máu. Tần đại ca có nương tử từ bao giờ?  

Thái tử vô sỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ