Chương 83

5.1K 93 0
                                    

  Tiệc rượu kéo dài đến giờ hợi canh ba mới kết thúc, Vũ Văn Hạ từ trước đến giờ không uống rượu cũng bị đám đại thần chuốc cho say mèm, bước chân loạng choạng được đỡ đến tân phòng. Tối nay hoàng đế uống cũng không ít chỉ là tửu lượng cũng không kém nên không đến nỗi say. Còn Vũ Văn Thượng sử dụng chút xảo thuật nên không phải uống nhiều rượu, Lạc nhi đã nói với hắn rồi không cho phép hắn uống nhiều rượu.

Giờ phút này Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc ngồi trên xe ngựa, người đánh xe như cũ vẫn là Tiểu Phúc Tử. Hoàng thượng ngồi trên xe ngựa mạ vàng đi phía trước xung quanh có mười thị vệ theo hộ giá.

Trong xe ngựa, vẫn có thói quen đưa tay ôm chặt hông Trầm Lạc, dùng chút lực, Trầm Lạc bị lực của Vũ Văn Thượng kéo tựa vào ngực hắn, tay Trầm Lạc vuốt vuốt ngón tay thon dài của Vũ Văn Thượng. Mày Vũ Văn Thượng nhướng thật cao, bàn tay bị Trầm Lạc vuốt vuốt trở lại nắm lấy ngón tay Trầm Lạc bóp nhẹ. Giọng nói ra trầm thấp: "Lạc nhi, đừng quên trở về thổi tiêu nha. Ngày hôm qua nàng đã đáp ứng ta rồi"

Trầm Lạc rời khỏi ngực Vũ Văn Thượng, ngẩng đầu lên, quả đấm nhỏ hướng ngực Vũ Văn Thượng đánh vài cái "Thật không nghiêm chỉnh gì cả, sao nhớ rõ chuyện này vậy".

Vũ Văn Thượng hơi cúi đầu nhìn Trầm Lạc sau đó lại tựa vào vách xe ngựa: "Mỗi câu của Lạc nhi nói ta đều nhớ rất rõ, ta nào dám quên. Hôm nay đổi chỗ thổi tiêu, không ở tẩm điện nữa, ở trong ao thì thế nào? Vừa tắm vừa thổi"

Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Trầm Lạc, Trầm Lạc khẽ hừ một tiếng, tiếp tục tựa vào ngực Vũ Văn Thượng: "Dám nói sẽ dám làm, hôm nay thổi đến khi nào chàng hài lòng mới thôi" Trầm Lạc chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng bật cưới, bởi vì tiếng cười mà ngực chấn động khiến Trầm Lạc lại hừ nhẹ ra tiếng.

Không khí ấm áp tràn ngập trong xe ngựa, Tiểu Phúc Tử giơ roi đánh xe rất cẩn thận, chỉ sợ mất thăng bằng chọc giận Điện hà và Thái tử phi trong xe.

Xe chạy được một khắc thì đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó là một trận lắc lư, tiếng binh khí va chạm truyền vào trong xe ngựa, Vũ Văn Thượng đang tựa vào vách xe ngựa bỗng chốc mở mắt ra, đưa tay cầm chặt tay Trầm Lạc: "Lạc nhi, đừng hốt hoảng". Cả người Trầm Lạc lạnh như băng, đôi tay nắm chặt tay áo Vũ Văn Thượng gật đầu một cái. Sau đo Vũ Văn Thượng mới xuống xe.

Tiếng đánh nhau ngoài xe càng ngày càng vang, Trầm Lạc ngồi trong xe trong lòng run sợ. Là ai nhân đêm khuya hành thích Vũ Văn Thượng? Phụ hoàng uống hơi nhiều rượu còn đang ngồi trong chiếc xe ngựa kia. Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài nhất định thích khách cũng không ít.

Trầm Lạc càng nghĩ càng vội, Tiểu Phúc Tử bên ngoài lớn tiếng gọi một tiếng, sau đó là tiếng ngựa hý thật lớn, cả xe ngựa lao về phía trước, Trầm Lạc nắm thật chặt ghế ngồi trong xe, ầm một tiếng xe ngựa ổn định lại, Trầm Lạc cũng ổn định thân mình.

Gió đến thổi vào trong xe ngựa, thổi cả vào rèm che. Xuyên qua rèm che Trầm Lạc thấy rất nhiều nam tử áo đen che mặt đang đánh nhau kịch liệt với thị vệ. Trong lòng Trầm Lạc rất lo lắng cho an nguy của Vũ Văn Thượng, vội vàng muốn vén rèm che lên nhìn một chút xem Vũ Văn Thượng có bình an hay không.

Càng ngày càng có nhiều tiếng xe ngựa từ phía sau vang lên, nghe tiếng giống như có một đám người gia nhập cuộc đánh nhau, bên tai Trầm Lạc vang lên đầy tiếng binh khí, trong lòng Trầm Lạc hết sức khẩn trương. Một lát sau tiếng đánh nhau càng lúc càng nhỏ sau đó khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Trầm Lạc nghe thấy tiếng Vũ Văn Thượng ở bên ngoài tâm mới dần thả lỏng trái tim mới quay trở lại lồng ngực.

Lập tức đưa tay đẩy rèm che ra, Trầm Lạc nhanh chóng xuống xe. Con ngựa của chiếc xe này đã bị đâm trúng cổ chảy máu chết trước đó rồi. Trầm Lạc thấy vết máu đầy đất, nén cảm giác ghê tởm trong lòng, nhanh chóng bước đến bên người Vũ Văn Thượng.

Vũ Văn Thượng dùng kiếm đẩy khăn che mặt của tên áo đen nằm bất động trên mặt đất, khuôn mặt xấu xí đầy vết sẹo lọt vào tầm mắt mọi người. Vũ Văn Thượng hừ một tiếng sau đó quay người cảm ơn Liên tướng quân.

Trầm Lạc lúc này mới chú ý thấy Liêu tướng quân đứng bên cạnh trên người mặc hỷ bào, trên tay cầm một thanh kiếm, kiếm lộ ra ngân quang máu đỏ tươi chảy trên thân kiếm. Giờ này Liêu tướng quân phải ở trong tân phòng mới đúng chứ... Nghĩ đến đây Trầm Lạc khom người xuống hướng về phía Liêu tướng quân cung kính nói lời cảm ơn.

Liêu tướng quân tra kiếm vào vỏ, sau đó khom người đáp lễ lại Trầm Lạc. Giọng nói phóng khoáng chính trực vang vọng trong gió đêm "Nguyệt Tường quốc và Đại Mạc kết thân hai lần, đã là quan hệ thông gia chi quốc. Liễu mỗ cứu giá chậm trễ mong rằng thứ tội".

"Điện hạ, Hoàng thượng sinh bệnh rồi". Lưu công công bước xuống xe ngựa, vội vã chạy đến bên cạnh Vũ Văn Thượng, thở gấp lên tiếng. Vũ Văn Thượng nhướng mày trong lòng cả kinh. Cũng không có bất kì thích khách nào đến gần bên loan giá, đến gần phụ hoàng, thân thể phụ hoàng luôn luôn khỏe mạnh, làm sao có thể phát bệnh được? Trầm Lạc cho rằng những thích khách áo đen bịt mặt kia đã đâm phụ hoàng bị thương, trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng.

"Điện hạ, tức tốc về cung chữa trị cho Hoàng thượng đi thôi, Liêu mỗ sẽ hộ giá" Liêu tướng quân cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên trán hắng giọng nói. Vũ Văn Thượng gật đầu ngay sau đó kéo tay Trầm Lạc. Đưa nàng lên một chiếc xe ngựa đỏ thẫm, bản thân cũng nhanh chóng lên ngựa. Ra roi ngựa nhanh chóng chạy hướng về phía cửa cung.  

Thái tử vô sỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ